Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 552



Mạnh Hoài Ninh ở ngoài mặt là đang nhìn những con thỏ con kia, trên thực tế là nhân lúc mọi người không chú ý lặng lẽ nhìn ngắm Mặc Hàm Nguyệt.

Vốn dĩ Mặc Hàm Nguyệt còn đang chăm chú quan sát tình huống của thỏ mẹ, không hiểu sao lại cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng ấy theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra ánh mắt kia, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy của Mạnh Hoài Ninh.

Lúc này Mạnh Hoài Ninh còn đang nhìn tới mức xuất thần, chưa từng nghĩ tới việc đối phương cũng sẽ nhìn mình.

Hắn ta hoảng loạn rời tầm mắt, nhịp tim không tự chủ được mà đập nhanh tới cực điểm.

Mặc Hàm Nguyệt cũng như thế, mặc dù nói trong lòng nàng ấy chưa từng có suy nghĩ gì không an phận đối với Mạnh Hoài Ninh, nhưng là mà một tiểu cô nương chưa có mối tình đầu, đối mặt với ánh mắt nóng rực như vậy cũng không thể nào ngăn cản nổi.

Hơn nữa nàng ấy cũng không chán ghét ánh mắt của Mạnh Hoài Ninh...

Sự chú ý của mọi người đều đặt hết lên người con thỏ tai dài đang sinh nở, không một ai chú ý tới biểu tình của hai người.

Tầm nửa khắc trôi qua, con thỏ tai dài đã sinh được mười hai con thỏ con, cảm giác nó không còn động tĩnh gì nữa, Mặc Hàm Nguyệt mới cẩn thận dời lồng sắt qua một bên.

Lúc này Mạnh Hoài Ninh muốn ở lại cũng không tìm thấy lý do nào thích hợp nữa, hắn ta lại trộm liếc mắt nhìn Mặc Hàm Nguyệt một cái, lúc này mới nói lời cáo từ với người Mặc gia rồi rời đi.

Người Mặc gia cũng đã bận rộn cả một ngày trời, sau khi thu dọn xong xuôi liền quay về phòng nghỉ ngơi. Hôm sau, trong nhà một lần nữa truyền ra tin tức tốt, mấy con thỏ mà ngũ ca cùng ngũ tẩu nuôi để g.i.ế.c thịt cũng đã sinh ra thêm mấy lứa.

Tới buổi tối, số lượng thỏ con được sinh ra thế nhưng đạt tới con số hơn hai trăm con, cả nhà bởi vì sự xuất hiện của mấy con thỏ con này mà trở nên vui vẻ không thôi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã tới đêm ba mươi.

Một ngày vốn phải vui mừng, ai biết Mặc gia lại bởi vì tam ca Mặc Vân Phong không trở về đúng hẹn mà trở nên lo lắng.

Mặc lão phu nhân hiểu nhi tử của mình nhất, từ nhỏ đã được bà dạy dỗ phải giữ chữ tín.

Theo lý mà nói nếu như Mặc Vân Phong không gặp phải chuyện gì khó giải quyết, không có khả năng đã sắp tới lúc đón tết rồi vẫn chưa trở về.

Tam tẩu từ sáng sớm sớm đã bắt đầu đứng ngồi không yên, tất cả mọi người đều vội vàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa cơm tất niên, nàng ấy bắt tay vào làm việc lại liên tiếp mắc lỗi.

Liền tỷ như đập trứng gà, nàng ấy thế mà lại đập trứng gà vào trong thùng rác, còn vỏ trứng thì lại để vào trong đĩa.

May mắn đại đa số nữ quyến trong nhà đều không biết về tin tức Mặc Vân Phong còn sống sót, nếu không tất cả mọi người trong nhà đều trở nên mặt ủ mày chê.

Tam tẩu biết tâm mình không đặt ở nơi này, sợ lại làm hư đồ gì ở trong nhà nữa, thế là mượn cớ cơ thể không được khỏe để trở về phòng.

Bởi vì việc này, pháo hoa mà Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm mua từ trong thành về cũng chẳng có tâm trạng để phóng.

Mãi tới lúc màn đêm buông xuống, Mặc lão phu nhân thầm nghĩ, không thể vì một người mà ảnh hưởng tới việc cả nhà đón giao thừa, liền thu xếp bắt đầu ăn cơm.

Tính thêm cả mấy người Lượng Hạo nữa, chia thành hai bàn ngồi xuống.

Mọi người vừa mới ngồi vào chỗ của mình, mấy người có võ công trong nháy mắt liền đứng lên. Mặc Sơ Hàn nói: "Bên ngoài có tiếng bước chân, ta đi ra ngoài nhìn thử xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.