Nói xong, hắn liền bước từng bước lớn đi ra ngoài, Mặc Cửu Diệp cùng Mặc Trọng Viễn liếc nhìn nhau một cái rồi cũng đi ra theo.
Tam tẩu trông ngóng phu quân trở về trong mòn mỏi, nghe nói có tiếng bước chân, theo bản năng liền theo mọi người đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc giọng nói hưng phấn của Mặc Sơ Hàn đã truyền tới: “Tam ca, huynh cuối cùng cũng trở về rồi, ta cùng Cửu Diệp còn đang tính sáng sớm ngày mai sẽ ra ngoài tìm huynh.”
Mặc Vân Phong hiển nhiên có chút mệt mỏi, có điều cảm giác mà hắn ta đem đến cho mọi người vẫn tràn đầy tinh lực.
“Trên đường gặp phải chút chuyện nên chậm trễ, nếu không mấy ngày trước đã có thể trở về rồi.”
Nữ quyến ở lại trong phòng ngoại trừ Mặc lão phu nhân cùng Hách Tri Nhiễm, tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác.
Mới vừa rồi Mặc Sơ Hàn gọi cái gì?
Tam ca?
Vì để chứng minh không phải bản thân nghe nhầm, mấy tẩu tẩu cùng với Mặc Hàm Nguyệt đều cùng nhau đi ra ngoài nghênh đón.
Hách Tri Nhiễm cũng đỡ lấy thân thể có chút kích động đến phát run của bà bà đi ra sau cùng.
Trong nháy mắt mọi người nhìn thấy Mặc Vân Phong, có thể nói là đủ loại biểu tình.
Ngoại trừ ánh mắt tình cảm của một số người, trong mắt của mấy nữ quyến còn lại toàn là vẻ không thể tin được.
Nhị tẩu lại càng khoa trương, còn dùng sức nhéo tứ tẩu ở bên cạnh.
"Vậy chứng tỏ là ta không có hoa mắt..." Nhị tẩu lẩm bẩm nói.
Lúc này, tam tẩu đã không quản được nữa lập tức nhào vào lòng của Mặc Vân Phong.
"Phu quân, rốt cuộc chàng đã trở về rồi, ta còn nghĩ lại mất chàng một lần nữa... Hu hu hu hưu...”
Mặc Vân Phong nâng tay ôm lấy thê tử, nhẹ giọng trấn an: "Đừng khóc nữa, ta đây không phải đã trở về rồi sao?"
Tam tẩu vẫn khóc không thành tiếng như cũ, mấy nữ quyến còn lại lại vây quanh bà bà hỏi xem tam ca đã mất sống lại từ bao giờ.
Mặc lão phu nhân bị một đám tức phụ vây quanh cũng có chút nhức đầu.
"Được rồi, bên ngoài lạnh giá, có cái gì chúng ta vào nhà rồi nói sau."
Khi người lớn lên tiếng, mọi người đều phải nghe.
Mọi người vây quanh Mặc Vân Phong đi vào nhà chính sôi nổi ngồi vào bàn ăn.
Huynh đệ ngồi lại với nhau, cảm thấy có điều gì đó muốn hỏi.
Nhưng thấy đồ ăn trên bàn đang dần nguội, lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Mặc Vân Phong, mấy người huynh đệ đều ăn ý không dò hỏi.
Mặc lão phu nhân cũng vậy, nhi tử bà vất vả gấp gáp trở về, dù có xảy ra chuyện gì lớn cũng không thể trì hoãn việc cả nhà cùng nhau ăn một bữa tối đoàn tụ vui vẻ được.
Nhìn quét một vòng, Mặc lão phu nhân mở miệng.
"Mọi người ăn cơm trước đi, nếu có chuyện gì muốn hỏi, thời gian đón giao thừa rất dài, mọi người cứ tùy tiện hỏi, vừa lúc còn có thể g.i.ế.c thời gian."
Mặc Vân Phong cũng cảm thấy vậy, những chuyện đó không khó giải quyết, sau này nói lại cũng được.
"Đều nghe nương nói, ăn cơm trước."
Lúc này ở Mặc gia, ngoại trừ Mặc lão phu nhân, Mặc Vân Phong vẫn là người lớn tuổi nhất trong các huynh đệ, trên bàn ăn cũng có quyền lên tiếng hơn.
Thấy tâm trạng căng thẳng trong nhà đã hòa hoãn, Mặc Cửu Diệp đứng dậy đi ra sân đốt pháo.
Cùng với tiếng pháo nổ lách tách, bữa tối đón giao thừa đầu tiên của Mặc gia ở Tây Bắc cuối cùng cũng bắt đầu.
Những món ăn trên bàn đều được các nữ quyến chuẩn bị tỉ mỉ.
Đặc biệt là về nguyên liệu và món ăn, bởi vì thao tác của Hách Tri Nhiễm, đã hoàn toàn nghiền áp cấp bậc trong cung yến.