Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 565



Mặc Hàm Nguyệt là người nhỏ nhất nhà, bình thường mọi người đều yêu chiều nàng ấy, thế nên, các tẩu tẩu làm ra móc treo này tiểu cô nương rất thích, nên làm cho nàng ấy mỗi màu một cái.

Mặc Hàm Nguyệt quay về phòng mình một chuyến, rất nhanh đã mang theo móc treo thỏ tai dài đủ bảy màu quay lại.

Nàng ấy để móc treo các màu trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

“Mời Mạnh đại nhân xem, ở đây ta có bảy cái móc treo khác màu.”

Mạnh Hoài Ninh hóa đá rồi......

Hắn ta chọn kỹ lựa khéo muốn tặng một món quà khác biệt cho Mạnh Hàm Nguyệt, kết quả món đồ chọn tới lựa lui vậy mà lại là đồ từ Mặc gia.

Thế cũng thôi đi, vậy mà hắn ta còn tốn gấp đôi để mua lại.

Nghĩ đến đây, vốn khuôn mặt trước nay đã trắng nõn của Mạnh Hoài Ninh bỗng ngại ngùng đỏ lên.

Món quà này đúng là tặng một con rồng đen mà, đều tại lúc Mạnh An đi mua đồ không nghe ngóng kĩ càng, vậy mà để hắn ta rơi vào cảnh ngượng ngùng như thế này.

Mặc Cửu Diệp đã sớm nhìn ra Mạnh Hoài Ninh không được tự nhiên, không ngờ đến muội muội nhà mình còn thêm dầu vào lửa lấy bảy cái móc treo ra triển lãm.

Cho dù hắn muốn đứng ra làm dịu bầu không khí, cũng không biết làm thế nào nữa.

Cuối cùng vẫn là Mặc lão phu nhân mở lời, phá tan sự trầm mặc ngắn ngủi này.

"Móc treo thỏ tai dài tuy rằng do người Mặc gia ta làm ra, nhưng từ trước đến nay số lượng luôn rất ít, thậm chí có rất nhiều người không mua được tình nguyện bỏ ra số tiền lớn để mua, Mạnh đại nhân có thể chọn món quà như vậy tặng Hàm Nguyệt, đúng thật là có lòng rồi."

Đại tẩu thấy vậy cũng nói giúp: "Đúng đó, vừa nhìn đã biết đây là món đồ mà Mạnh đại nhân tốn nhiều công sức chọn lựa, món quà này dạo gần đây rất được các nữ tử trong huyện thành yêu thích."

Khóe môi Mạnh Hoài Ninh giật giật, bước xuống bậc thang mà hai người cho nói:

"Đúng thật khi chọn quà Mạnh mỗ đã nghĩ như vậy, nếu đã là đồ xuất phát từ Mạnh gia vậy món quà này không tính nữa, đợi Mạnh mỗ tìm được món đồ khác tốt hơn sẽ tặng cho Mặc cô nương coi như bồi thường."

Mặc Hoài Nguyệt liên tục phất tay, có chút xấu hổ nói: "Mạnh đại nhân không cần phí tâm nữa, món quà này Hàm Nguyệt rất thích."

Nói xong, nàng ấy lấy cái móc treo kia của Mạnh Hoài Ninh đặt cùng bảy cái móc treo của mình.

"Như vậy rất tốt, ta lại có thêm một cái móc treo đáng yêu."

Tiểu cô nương nói rồi nói, có chút ngại ngùng cúi thấp đầu.

Việc này khi ở Tây Bắc, ở kinh thành, gia đình giàu có có nhiều quy tắc, trong nhà có ngoại nam đến, cô nương gia sẽ không được lộ mặt.

Mạnh Hoài Ninh cũng là ngoại nam đầu tiên mà từ nhỏ đến lớn Mặc Hàm Nguyệt tiếp xúc gần nhất.

Đặc biệt là khí chất bất phàm trên người Mạnh Hoài Ninh, khiến cho Mặc Hoài Nguyệt nhìn rồi sẽ có một cảm giác mặt đỏ tim đập.

Mặc lão phu nhân ngồi ở ghế trên, có vẻ như phát hiện ra một chút manh mối.

Bà đứng lên gọi Mặc Hàm Nguyệt: "Hàm Nguyệt đi ra hậu viện cùng nương xem thử, để mấy ca ca của con tiếp Mạnh đại nhân."

Mặc Hàm Nguyệt nghe lời theo mẫu thân ra ngoài.

Ra đến ngoài cửa, vẻ mặt của Mặc lão phu nhân bỗng trở lên nghiêm túc.

Bà nhìn nhìn Mặc Hàm Nguyệt, nha đầu này đã đến tuổi bàn bạc chuyện cưới xin rồi, nếu không phải Mặc gia xảy ra chuyện này, bà đã chuẩn bị đối tượng phù hợp ở kinh thành cho nàng ấy xem mắt rồi. Nay đến Tây Bắc, thân phận hiển hách của Mặc gia cũng không còn, nay họ chỉ là một dân chúng bình thường.

Hôn sự của Mặc Hàm Nguyệt đúng là một chuyện khiến Mặc lão phu nhân đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.