Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 566



Tuy bà không quá xem trọng quan niệm dòng dõi, đặc biệt là khi nay Mặc gia đã xuống dốc, nhưng là một mẫu thân, xuất phát từ tận đáy lòng bà vẫn không muốn nữ nhi gả cho một nhà làm nông.

Dù sao thì từ nhỏ Mặc Hàm Nguyệt đã được hưởng một sự dạy dỗ rất tốt, thậm chí cầm kì thi họa môn nào cũng tinh thông.

Khoan hẵng nói đến dòng dõi ra sao, hai đứa trẻ có môi trường trưởng thành khác nhau, sống cùng nhau nhất định sẽ có rất nhiều điều không thể tiếp thu lẫn nhau, cuộc sống như vậy, sợ là Hàm Nguyệt sẽ không hạnh phúc.

Vừa nãy ánh mắt dịu dàng mà Mạnh Hoài Ninh nhìn Mặc Hàm Nguyệt khó mà giấu được, bị Mặc lão phu nhân lơ đãng phát hiện.

Với kinh nghiệm phán đoán của bà, chắc là Mạnh Hoài Ninh có ý với nữ nhi nhà mình.

Hơn nữa bà còn thấy hình như Mặc Hàm Nguyệt cũng không bài xích Mạnh Hoài Ninh.

Tuy rằng nay Mặc gia đã xuống dốc, nhưng Mạnh gia cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, tuy rằng nay Mạnh Hoài Ninh đã là huyện lệnh thất phẩm, nhưng không phải hoàn cảnh của hắn ta cũng khó khăn đó sao?

Bởi vậy, Mặc lão phu nhân không hề cảm thấy Mặc Hàm Nguyệt gả cho Mạnh Hoài Ninh là trèo cao, ngược lại là môn đăng hộ đối.

Nghĩ đến đây, bà lại nguyện ý tác thành cho hai đứa nhỏ này.

Tâm tư của Mặc Hàm Nguyệt đơn giản, lại chẳng hề nghi ngờ tại sao mẫu thân lại đưa nàng rời đi.

Hai mẫu nữ quay về phòng, Mặc Hàm Nguyệt cẩn thận bỏ số móc treo này về chỗ cũ rồi chuẩn bị ra hậu viện giúp đỡ.

Mặc lão phu nhân thấy nàng ấy sắp đi thì vội gọi người lại "Hàm Nguyệt, nói chuyện với nương."

Mặc Hàm Nguyệt nghe vậy, lại ngồi bên cạnh mẫu thân.

"Nương muốn nói gì với Hàm Nguyệt?"

Mặc lão phu nhân nhìn nữ nhi trổ mã ngày càng xinh đẹp của mình, bà đưa tay dịu dàng xoa lên tóc nàng ấy.

"Hàm Nguyệt của nương ngày càng xinh đẹp rồi."

Được mẫu thân khen ngợi, Mặc Hàm Nguyệt ngại ngùng làm nũng nói: "Nương sinh tốt, nữ nhi đương nhiên sẽ xinh đẹp."

Mặc lão phu nhân trìu mến ôm lấy nữ nhi, dịu giọng nói: "Nương nhớ lúc ở kinh thành, những người đến cửa cầu hôn với Hàm Nguyệt có thể nói là đạp vỡ bậc cửa Mặc gia, lúc đó nương luôn nghĩ Hàm Nguyệt còn nhỏ, muốn giúp con chọn lựa kĩ càng, ai ngờ, Mặc gia ta lại gặp được chuyện tai bay vạ gió thế này, làm lỡ dở hôn sự của con."

Mặc Hàm Nguyệt thấy mẫu thân nhắc đến hôn sự của mình nhất thời đỏ cả mặt, đồng thời trong đầu nàng bỗng hiện lên một bóng người.

Người đó phong độ xuất chúng, dáng vẻ đường hoàng, trên người mang theo chính khí cương trực, khí phách siêu phàm đó là thứ khiến những quý công tử chốn kinh thành không thể nào so sánh được.

Mặc Hàm Nguyệt không biết tại sao trong đầu mình lại hiện lên dáng vẻ của Mạnh Hoài Ninh, hơn nữa trái tim còn bắt đầu đạp mạnh.

Vì để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, Mặc Hàm Nguyệt cố ý dựa đầu vào vai mẫu thân, cố gắng không cho bà thấy dáng vẻ của mình.

"Nương, Hàm Nguyệt không lấy chồng, cả đời này ở trong nhà chăm sóc nương."

Mặc lão phu nhân cười lên: "Đứa con này, nói linh tinh gì đấy, nào có đạo lí công nương không lấy chồng chứ."

Cái miệng nhỏ của Mặc Hàm Nguyệt chu lên làm nũng: "Nương, Hàm Nguyệt muốn ở cạnh nương mãi mãi." Mặc lão phu nhân vỗ nhẹ lên lưng Mặc Hàm Nguyệt, giọng điệu cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

"Nương thấy Mạnh đại nhân cũng không tệ, con thấy sao?"

Nghe đến mấy chữ Mạnh đại nhân, trái tim vừa bình ổn của Mặc Hàm Nguyệt lại bắt đầu đập rộn.

Nàng cúi đầu vùi vào trong lòng Mặc lão phu nhân: "Nương... chuyện này sao nương có thể hỏi một cô nương như con chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.