Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 567



Nghe thấy nữ nhi nói như vậy, Mặc lão phu nhân còn có gì không hiểu nữa chứ. Khuê nữ đơn thuần nhà mình cũng rất vừa mắt Mạnh đại nhân kia.

Nếu đã biết tâm ý của nữ nhi, Mặc lão phu nhân cũng không nóng lòng, vẫn là câu nói đó, chuyện này vẫn nên đợi nam phương chủ động mới được.

Còn về kết quả cuối cùng ra sao, chỉ có thể xem duyên phận của hai người.

Người người nam nhân ngồi trong phòng nói chuyện, Hách Tri Nhiễm thì dẫn theo nữ quyến đến phòng bếp làm thỏ cay.

Lúc này thịt thỏ tươi ngon, thỏ cay làm ra vị sẽ càng ngon hơn.

Mạnh Hoài Ninh đến Mặc gia, mục đích chính đó là muốn nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt nhiều hơn, ai ngờ không biết có phải nha đầu này có ý muốn trốn tránh không, vậy mà đến nay vẫn chưa lộ mặt.

Thật ra tính Mặc Hàm Nguyệt không hề lười biếng, trước kia khi các tẩu tẩu bận rộn thì nàng ấy cũng đi theo giúp đỡ một tay.

Nhưng hôm nay Mạnh Hoài Ninh ở đây, nàng ấy ngại ra ngoài, cả một buổi chiều đều làm tổ ở trong phòng đọc cuốn sách liên quan đến thảo dược mà cửu tẩu cho.

Cho đến tận lúc ăn cơm tối, Mặc Hàm Nguyệt mới bỏ sách xuống ra khỏi phòng.

Điều kiện hiện tại của Mặc gia có hạn, lúc ăn cơm dù nam hay nữ đều ngồi ở phòng chính, chỉ là ngồi khác bàn mà thôi.

Mặc Hàm Nguyệt nghĩ xong, cố ý ngồi cách xa bàn nam nhân một chút, như vậy cũng tránh được ngại ngùng.

Chẳng ngờ, nhị tẩu đĩnh đạc cứ phải kéo nàng ấy ngồi bên cạnh mình, mà vị trí của nhị tẩu cách bàn nam nhân gần nhất.

Mặc Hàm Nguyệt muốn từ chối, nhưng các tẩu tẩu nhanh tay, những vị trí khác đã từ từ ngồi đầy, nàng ấy chỉ đành bất chấp khó khăn ngồi cạnh nhị tẩu. Đồ ăn trong bữa tối không cần nói nhiều, đều là những món Hách Tri Nhiễm sắp xếp tỉ mỉ, quan trọng nhất vẫn là có món thịt thỏ cay mà mọi người mong nhớ đã lâu.

Bình thường Mạnh Hoài Ninh thích nhất là ăn đồ ăn của Mặc gia, hôm nay trong lòng cứ nhớ đến Mặc Hàm Nguyệt, vậy mà khi ăn lại có vẻ không được tự nhiên.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, người ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra, Mặc lão phu nhân cẩn thận lại đoán được đại khái.

Khi ăn cơm xong ngồi uống trà, Mặc lão phu nhân cố ý không rời đi, mà khi có khi không hỏi.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì hình như trong nhà Mạnh đại nhân còn hai huynh trưởng nhỉ?"

Mặc lão phu nhân có hiểu đôi chút về Mạnh gia, dù sao thì phụ mẫu của Mạnh Hoài Ninh có tuổi tác tương đương với bà, nhiều năm trước làm quan ở kinh thành vậy nên cũng không coi là xa lạ.

Mặc lão phu nhân hỏi vậy, Mạnh Hoài Ninh trước nay hào phóng lanh lợi cũng có hơi căng thẳng, có một cảm giác gặp trượng mẫu tương lai.

"Lão phu nhân gọi là là Hoài Ninh là được rồi, không cần khách sáo như vậy, đúng là trong nhà ta còn hai vị huynh trưởng, hiện tại hai huynh ấy đang ở quê chăm sóc phụ mẫu."

Mặc lão phu nhân cũng sảng khoái, vốn bà coi Mạnh Hoài Ninh là vẫn bối của mình, vì lễ phép mới gọi hắn ta là Mạnh đại nhân.

"Nếu đã như vậy, sau này sẽ gọi tên của ngài."

Dừng một lát, Mặc lão phu nhân hỏi tiếp: "Huynh trưởng ngài đã thành thân rồi chứ?"

Mạnh Hoài Ninh cung kính trả lời: "Hai vị huynh trưởng đã thành thân từ sớm theo sự sắp xếp của phụ mẫu, nay đều đã làm phụ thân rồi."

Mặc lão phu nhân thở dài: "Đúng là thời gian không tha cho con người, năm đó ta gặp hai bị huynh trưởng của ngài ở kinh thành, khi đó bọn họ vẫn là đám nhóc choai choai, nay đã làm phụ thân hết rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.