Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 583



"Bảo bối ngoan, để cho bọn chúng đi theo chúng ta, sau khi ra khỏi sơn động không có gì nguy hiểm nữa lại giải tán chúng."

"Ừm..."

Chỉ thấy Cơm Nắm nhẹ nhàng nhe răng trợn mắt làm ra đủ loại biểu tình kỳ quái với đàn rắn, lại phát ra vài tiếng kêu kỳ dị khác nhau, sau đó đàn rắn liền tự động tách ra hai bên.

Mặc Cửu Diệp một tay ôm lấy Cơm Nắm đang đắc ý, một tay kéo lấy Hách Tri Nhiễm, đi ra ngoài trên con đường mà đàn rắn đã nhường ra.

Đi ra khỏi sơn động, lọt vào trong mắt chính là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, nơi này cây cối cao ngất, không khí cũng lộ ra một cỗ cảm giác ẩm ướt.

Nhìn bề ngoài nơi này chính là một nơi người thường hiếm khi lui tới, nhưng mà hai người đều không thả lỏng cảnh giác.

Việc gặp phải đàn rắn cũng đã nhắc nhở bọn họ, nếu đã có người cản trở tiến vào Tư Manh sơn trang, vậy nghĩ chắc hẳn trên đường sẽ nguy hiểm trùng trùng.

Trong lúc suy nghĩ, Hách Tri Nhiễm đã đem Cơm Nắm vào trong không gian, hơn nữa còn lấy hùng hoàng đã chuẩn bị sẵn ra, rắc lên người của mình cùng Mặc Cửu Diệp.

Theo như những gì mà tam ca nói, sau khi ra khỏi sơn động, bọn họ phải đi qua khoảng rừng cây cối rậm rạp trước mắt này mới có thể đến được Tư Mạnh sơn trang.

Hiện giờ đàn rắn đều đã đi ra rồi, khó tránh khỏi trong khoảng cây cối ở đối diện sẽ xuất hiện những tình huống khác.

Nói tới những tình huống khác, ở một nơi như vậy, trừ phi là mấy con rắn rết côn trùng chuột kiến các loại khác, trên người bọn họ có mùi hương của hùng hoàng, mặc dù không thể hoàn toàn tiêu diệt những độc vật này, nhưng ít nhất có thể tranh thủ cho bản thân chút thời gian để phản ứng.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, phu thê hai người đi về phía rừng cây rậm rạp. Vừa mới bắt đầu còn tốt, bởi vì trên đường đi đều là rêu xanh cùng một số cây thân thấp, ngược lại không cảm giác được có gì nguy hiểm.

Sau đó lúc hai người đi vào chỗ có cây cối sâu, phía trước xuất hiện một mảnh đại dương mênh m.ô.n.g hoa hải, từ trên góc độ thị giác có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Nữ hài tử trời sinh đã thích hết thảy những vật xinh đẹp, Hách Tri Nhiễm cũng không phải ngoại lệ.

Thế nhưng giờ phút này nàng cũng không có tâm tình đi thưởng thức biển hoa xinh đẹp, bởi vì ở trên biển hoa có một đàn ong vò vẽ rậm rạp đang bay lượn.

Chim tước ở trong rừng cây có lẽ phát hiện ra tung tích của ong vò vẽ, đuổi dần tới hướng biển hoa liền bắt đầu bay qua săn mồi.

Hách Tri Nhiễm vốn đang nghĩ đi vào thương thành Tao Bao mua một ít đồ diệt côn trùng để đối phó với đám ong vò vẽ này.

Có điều lúc nàng nhìn thấy chim chóc vồ lấy ong vò vẽ, nàng lại thay đổi chủ ý.

Tiểu bằng hữu Cơm Nắm đang vùi đầu ngủ ngon lành lại bị chủ nhân mang ra khỏi không gian.

Cơm Nắm đang ngủ bỗng nhiên lại bị đánh thức ngoài ý muốn thêm với việc thay đổi hoàn cảnh, nhất thời không vui mà bắt đầu uốn éo.

Hách Tri nhiễm đau lòng vỗ về trên lưng nó, nhẹ giọng trấn an: "Cơm Nắm ngoan nào, ta cần ngươi giúp đỡ."

Nghe chủ nhân nói cần mình giúp đỡ, tiểu gia hỏa kia lập tức đứng đắn lại, nó dường như biết bản thân giúp chủ nhân làm việc sẽ có càng nhiều sữa để uống.

"Ừm ừm ừm..." Cơm Nắm giống như là đang nói, chủ nhân, mau sắp xếp nhiệm vụ cho ta đi!"

Hách Tri Nhiễm chỉ về hướng biển hoa rồi nói: "Nơi đó có đàn ong vò vẽ, ngươi có thể gọi toàn bộ chim chóc tới nơi này để bắt chúng hay không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.