Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 617



Một ngày trước khi cuộc chiến với Nam Cương bắt đầu, hắn ta còn cùng lục ca khuyên Mặc Cửu Diệp, nói hắn không còn trẻ nữa, chuyện hôn nhân cũng đã được quyết định nhiều năm, chờ đến khi cuộc chiến kết thúc, trở lại kinh thành thì nhanh chóng thành thân, tăng thêm không khí vui mừng trong nhà.

Rõ ràng chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu, tại sao cửu đệ lại kết hôn nhanh như vậy?

Chẳng lẽ là cửu đệ muội theo tới biên cảnh rồi thành thân với cửu đệ sao?

Mặc Nguyên Sách càng nghĩ càng thấy bối rối nên đơn giản hỏi.

"Cửu đệ, sao đệ lại thành thân nhanh như vậy?"

Nghe hắn ta hỏi như vậy, Mặc Cửu Diệp hiểu ra, nhất định là thất ca bị cổ trùng khống chế, mất đi ý thức, hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

"Thất ca, kể từ khi huynh xảy ra chuyện trên chiến trường đã hơn ba năm rồi."

"Hơn ba năm?” Mặc Nguyên Sách hoàn toàn không tin.

Mặc Cửu Diệp kể cho hắn ta nghe về những gì đã xảy ra trong mấy năm qua, hơn nữa nói với hắn ta việc không có ký ức trong khoảng thời gian này là do bị quỷ lỗi cổ gây ra.

Để thất ca chấp nhận sự thật này, Mặc Cửu Diệp còn cố ý bảo hắn ta nhìn tứ ca đang nằm bên cạnh.

"Thất ca, không tin huynh nhìn xem, tứ ca cũng đã được cứu về trước huynh một ngày.

Trong nhận thức của Mặc Nguyên Sách, tứ ca đã c.h.ế.t trên chiến trường trước khi bị bắt. Bây giờ nhìn thấy người nằm bên cạnh, khuôn mặt này, không phải tứ ca thì còn là ai?

Lúc này, Mặc Nguyên Sách đã hoàn toàn tin lời Mặc Cửu Diệp nói. "Thật không ngờ, vậy mà ta lại mơ mơ hồ hồ trong hơn ba năm qua." Mặc Nguyên Sách cười tự giễu.

Trong ba năm qua, hắn ta đã không thể ở bên mẫu thân già tận hiếu, để lại thê tử trẻ sống như một quả phụ, bây giờ còn cần cả cửu đệ và cửu đệ muội nguy hiểm tới tận Nam Cương cứu người."

Hắn ta cảm thấy mình giống như một kẻ vô dụng liên lụy đến người thân.

Đặc biệt là vừa rồi, khi nhìn thấy cửu đệ hắn ta muốn đứng dậy, nhưng hắn ta lại không thể động đậy chút nào.

Trong lúc nhất thời, Mặc Nguyên Sách rơi vào mê mang.

Đồng thời, hắn ta cũng nghi ngờ mà nói ra miệng.

"Ta nhớ rõ, ta cùng lục ca bị độc phấn do đối phương rải, sau đó bị đưa đến một nơi tối tăm, tại sao cơ thể ta lại trở nên suy yếu như vậy?"

Có vẻ như thất ca không nhớ bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Mặc Cửu Diệp cũng chỉ có thể nói cho hắn ta những gì mình biết.

"Thất ca, huynh bị người ta bắt rồi hạ quỷ lỗi cổ. Lúc đầu chúng ta đều nghĩ rằng huynh đã chết. Chúng ta đã tìm thấy huynh ở phủ của thái tử Nam Cương, lúc đó huynh bị nhốt ở trong địa lao..."

Mặc Cửu Diệp nói rất chi tiết, ngay cả chuyện của Tứ công chúa cũng không bỏ sót.

Mặc Nguyên Sách không ngờ cơ thể mình suy yếu thành như thế này lại là do thủ đoạn ghen tuông của thái tử Nam Cương.

Hắn ta dùng hết sức siết chặt nắm đấm, nói: "Mối thù này, Mặc Nguyên Sách ta còn sống nhất định sẽ đòi lại."

Nghĩ đến tình trạng của bản thân, Mặc Nguyên Sách hận đến nghiến răng.

Mặc Cửu Diệp cũng rất căm hận thái tử Nam Cương, đáng tiếc, vừa rồi lúc ở phủ thái tử bọn họ chỉ vội vàng cứu thất ca, hiện trường lại hỗn loạn như vậy nên thái tử mới tránh được một kiếp.

Nhưng ở trước mặt thất ca, hắn cũng không thể biểu hiện quá cực đoan.

Tính cách thất ca tương đối nóng nảy, Mặc Cửu Diệp lo lắng hắn ta tức giận sẽ hủy hoại thân thể vốn đã tàn tạ của mình, nên nhanh chóng khuyên nhủ: "Thất ca, thù này sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ báo. Trước tiên huynh chăm sóc thân thể thật tốt rồi nói tiếp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.