Hách Tri Nhiễm không phải là người có tính tình bị chiều hư, nếu như không phải Mặc Cửu Diệp dò hỏi, nàng có lẽ đã quên mất chuyện nhỏ ở phủ Thái tử rồi.
Hơn nữa, nàng hoàn toàn tin tưởng tình cảm của Mặc Cửu Diệp dành cho mình, chắn sẽ không bao giờ có suy nghĩ không đứng đắn với người phụ nữ khác.
Cho dù có, Hách Tri Nhiễm nàng cũng không sợ, ở hiện đại rất nhiều cặp vợ chồng ở thời hiện đại do mâu thuẫn chuyện tình cảm hoặc bị một trong hai ngoại tình nhiều như vậy, nếu đến lượt nàng cũng như thế, vậy thì nàng cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Đương nhiên, đây chỉ là giới hạn cuối cùng của nàng đối với chuyện hôn nhân mà thôi, hiện tại nàng và Mặc Cửu Diệp tình cảm đều hòa hợp, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Tuy nhiên, do hắn chủ động đề cập đến vấn đề này nên Hách Tri Nhiễm vẫn không nhịn được mà gõ hắn một câu.
"Trong mắt ta không thể chấp nhận được dù chỉ một hạt cát. Nếu một ngày nào đó trong lòng chàng không có ta, chàng cứ nói thẳng ra."
Ta có thể bình tĩnh mà rời đi...
Mặc Cửu Diệp càng thêm lo lắng khi nghe thấy nàng nói vậy.
"Nhiễm Nhiễm, Mặc Cửu Diệp ta bảo đảm, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng. Nếu ta có thay lòng đổi dạ, thì sẽ bị trời đánh..."
"Được rồi, ta hiểu rồi, chàng đừng nói gì nữa." Hách Tri Nhiễm liền đưa bàn tay nhỏ của mình lên chặn miệng hắn, không để hắn nói hết câu.
Thấy vậy, Mặc Cửu Diệp ôm nàng chặt hơn.
"Nhiễm Nhiễm tốt của ta, nàng là người thấu hiểu lòng người nhất."
Hách Tri Nhiễm lườm hắn một cái, tự hỏi không biết từ khi nào người đàn ông này lại dẻo miệng đến vậy. Trong lúc hai người đang ôm nhau chuẩn bị tình chàng ý thiếp, thì Cơm Nắm chạy tới.
Tiểu gia hỏa nhìn về hướng nông trường rồi kêu lên vài tiếng, ra hiệu cho bọn họ nhìn sang.
Mấy ngày nay hai người bởi vì chuyện của các huynh trưởng, nên không có tâm trạng để thân thiết, nếu không phải đang lúc tình cảm nồng nàn, thì bọn họ cũng sẽ không chọn làm gì vào lúc này.
Bây giờ thì hay rồi, Cơm Nắm đến đây chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt họ.
Hách Tri Nhiễm đẩy Mặc Cửu Diệp ra trước, hắn cũng không nỡ buông nàng ra.
Hai người cùng nhau đi đến nông trường, khi đến gần thì phát hiện đàn bò sữa đang đẻ con.
Đây là bò sữa mà Hách Trí Nhiễm bắt đầu nuôi trước khi nàng đến Tây Bắc, bởi vì gần đây nàng quá bận rộn nên vẫn chưa có thời gian đến kiểm tra.
Bò sữa sinh con nghĩa là bọn họ có không gian để sản xuất sữa.
Ở cổ đại này, đối với hai vị huynh trưởng bị thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng, thì sữa bò tuyệt đối là một thứ bồi bổ tốt.
Hách Tri Nhiễm đi đến bàn điều khiển tiến hành thao tác, sau đó vắt ra một thùng sữa lớn.
Vào sáng sớm trước khi rời khỏi không gian, nàng đem theo sữa bò đã nấu chín xuất hiện ở sân sau.
Lan Nhi và Ngọc Nhi cũng đã thức dậy, hai người đang dọn dẹp sân.
Thấy Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm trở về từ sân sau, trong tay còn cầm theo một thùng gỗ bốc khói nghi ngút, hai người cho rằng bọn họ đêm qua đã đến một khách điếm* nào đó ở gần đây để nghỉ ngơi, sau đó lại dậy sớm trèo tường mang bữa sáng trở về.
Lan Nhi đặt cây chổi đặt sang một bên, đầy áy náy nói: "Đều là chúng ta không tốt, làm hại Cửu gia và Cửu phu nhân phải đi ra ngoài tá túc ở khách điếm."
Hách Tri Nhiễm xua tay: "Không sao, chúng ta ở đâu cũng như vậy thôi." Ngay sau đó, nàng hỏi: "Đêm qua mọi thứ đều ổn phải không?"