Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 634



Hách Tri Nhiễm thật sự vẫn chưa tìm ra biện pháp giải độc, huống chi còn có một số độc tố nàng chưa từng thấy qua, cho dù nàng biết tên các loại độc tố, nhưng khi chúng kết hợp với nhau, cũng khó có thể giải độc.

Dù là thuốc độc hay thuốc giải đều có vấn đề tương sinh và tương khắc lẫn nhau, một khi dùng nhầm dược liệu để giúp những người đó giải độc có thể dẫn đến tử vong.

Vì vậy Hách Tri Nhiễm không dám tùy tiện giúp những người kia giải độc.

Cũng may nàng và Mặc Cửu Diệp đều biết dược nhân không cần ăn, và sẽ không đột nhiên tỉnh lại, để ở lại lâu trong không gian cũng không cần lo lắng.

Nếu bình thường, Hách Tri Nhiễm có thể mua một số sách về y học và nghiên cứu kỹ rồi lập phương án giải độc.

Nhưng bây giờ đang ở phía nam Tân Cương, bọn họ không dám bất cẩn hay lơ là chút nào.

Đặc biệt là Tứ ca và Thất ca còn đang dưỡng thương ở kinh thành, bọn họ cũng không dám ở bên ngoài quá lâu.

Nếu quân lính lục soát lại mà không có ở đây, hai huynh đệ họ sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc Cửu Diệp cũng lo lắng về tình hình bên ngoài, thấy phu nhân mãi không nói gì, hắn nhắc nhở nàng: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta về kinh thành trước nhé?"

Hách Tri Nhiễm cũng có ý tương tự.

"Ừm, ta đoán là Lục ca sẽ không tỉnh lại trong vài giờ nữa. Bây giờ chúng ta quay về thôi."

Bọn họ vừa mới rồi khỏi không gian.

Tư manh tiên sinh cưỡi ngựa vừa kịp lúc đuổi theo đến đây, giờ phút này hắn ta đang xem xét ở xung quanh.

Trận mưa to này dù nhiều hoặc ít xem như giúp hắn một chút. Lúc hắn ra khỏi thành đến đường lớn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những dấu chân lấm lem và vết móng ngựa ngay ngắn, Tư Manh tiên sinh có thể chắc chắn rằng, những dấu vết này chính là Lục Lang của Mặc gia dẫn quân đi qua để lại.

Từ những dấu vết còn sót lại, giúp hắn có thể xác định, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ khi hắn đến đây.

Tư manh tiên sinh lần theo dấu, khi đến nơi này thì dấu vết đó biến mất, hắn liền xuống ngựa xem xét, hy vọng có thể tìm ra một ít manh mối còn sót lại.

Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm vừa mới xuất hiện ở trên đường lớn, liền đụng phải một bóng người màu trắng.

Tư manh tiên sinh từ trước đến nay cảnh giác, nhận thấy được có điều khác thường, vội vàng ném một bao bột phấn độc hướng đến hai người.

Hách Tri Nhiễm thấy thế, nhanh chóng phản ứng, kéo Mặc Cửu Diệp lần nữa tiến vào không gian. Trong tình huống khẩn cấp như vậy, không ai có thể dám bảo đảm mình không bị nhiễm độc bởi bột phấn độc kia.

"Chàng có thấy rõ hình dáng của người kia không?" Hách Tri Nhiễm chỉ nhìn đến nam nhân là một thân bạch y, tâm nhìn ở đêm mưa có khó khăn.

Mặc cửu diệp lắc đầu: "Không có, tốc độ quá nhanh, ta không kịp nhìn xem."

"Việc tìm kiếm ở nơi này nhất định có liên quan đến Lục ca." Đây là khả năng đầu tiên Hách Tri Nhiễm có thể nghĩ đến

"Nhiễm Nhiễm, lần này chắc chắn ta sẽ cẩn thận hơn, nàng hãy đưa ta đi ra ngoài một lần nữa."

Sau khi có được một tia manh mối, Mặc Cửu Diệp không nghĩ dễ dàng từ bỏ.

Hách Tri Nhiễm cũng có ý định như vậy, hai người che lại mũi và miệng lại rồi lần nữa xuất hiện ở không gian bên ngoài.

Chỉ mất mười giây thời gian để ra vào không gian, nhưng khi bước ra nơi này không còn bóng dáng của tên bạch y nhân đó nữa, đập vào mắt chỉ có trống rỗng và bóng tối cùng với duỗi tay không thấy năm ngón tay trong đêm. Lúc này mưa đã tạnh, không còn ảnh hưởng đến các giác quan của Mặc Cửu Diệp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.