Hách Tri Nhiễm cũng phát hiện ra động tác của hắn, vội nói: "Lục ca, ta vẫn ổn, huynh vừa mới giải cổ, thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, mấy hôm nay hãy ở trong xe nghỉ ngơi, tiện thể để ý Tứ ca và Thất ca."
Không phải vì khoe tài mà nhất định tự mình đánh xe ngựa, từ đầu nàng đã bàn bạc cùng Mặc Cửu Diệp rồi, trên được gặp tình huống khẩn cấp, sẽ khóa cửa khoang xe lại, sau đó đưa cả xe ngựa vào không gian.
Nếu như để Lục ca đánh xe, thì nàng không thể thực hiện việc này.
Vì để đoàn người có thể thuận lợi rời khỏi Nam Cương, Hách Tri Nhiễm như thế nào cũng phải kiên trì chịu đựng,
Thực ra, Mặc Cửu Diệp thấy cơ thể Lục ca không có gì đáng ngại, ngược lại trong lòng còn thấy vui khi thấy hắn giúp vợ mình đánh xe.
Nhưng nghĩ đến bọn hắn có thể gặp nguy hiểm trên đường, chỉ có mình hắn toàn vẹn, hai cỗ xe ngựa bảy người, không có không gian của vợ, vốn không có cách nào giải quyết nguy hiểm.
Mặc Cửu Diệp đau lòng thoáng nhìn về phía vợ mình, kiên trì khuyên nhủ: "Lục ca, Nhiễm Nhiễm hiểu y thuật, huynh nghe lời nàng không sai đâu."
Thấy hai người họ nhắc đến thân thể của mình, Mặc Cẩn Niên bây giờ mới cẩn thận cảm nhận.
Bây giờ ngoại trừ đầu hắn còn hơi choáng váng, tất cả đều ổn. Huống hồ, hắn cũng không biết em dâu mang thai, thấy hai vợ chồng họ khăng khăng như vậy, không lý nào lại đi khoe tài nữa. l l
"Được rồi, ta vào trong xe nghỉ ngơi trước, nếu em dâu thấy mệt thì gọi ta thay."
"Vâng, ta thấy mệt sẽ gọi Lục ca." Hách Tri Nhiễm lên tiếng, tiếp tục đánh xe về phía trước.
Đường đi cũng rất thuận lợi, theo dự tính cũng đã đến cổng thành.
Gần đây, Nam Cương dường như bị kinh động vì việc hai người họ đột nhập vào biên ải, lúc họ tới không có nhiều chốt kiểm tra, lúc trở về thì rất nhiều trạm gác.
Hai người theo kế hoạch ban đầu, tìm một con hẻm yên tĩnh.
Mặc Cửu Diệp có thể nghe thấy tiếng mấy vị huynh trưởng trong xe nói chuyện, vì đề phòng bọn họ nghi ngờ, hắn thấy cần phải trao đổi một chút.
"Tứ ca, Lục ca, Thất ca, phía trước không xa chính là cổng thành, chỗ đó có lính canh, ta và Nhiễm Nhiễm đã cải trang, sẽ không bị nhận ra, chúng ta định dừng xe ở đây để đến cửa thành kiểm tra một chút.
Mọi người ở lại trong xe cố gắng giữ im lặng, tránh rắc rối không cần thiết."
"Đệ và em dâu yên tâm, nhất định phải cẩn thận đấy." Tứ ca lên tiếng, trong xe bỗng yên lặng hẳn.
Hách Tri Nhiễm thấy vậy, bèn vung bàn tay nhỏ lên, kéo hai cỗ xe ngựa thu vào không gian.
Nàng và Mặc Cửu Diệp không hề nao núng đi về phía cổng thành.
Lúc này trời đã tối, bình thường nếu không có chuyện gì hệ trọng thì dân chúng sẽ không ra khỏi thành, vì vậy, ngoại trừ có một đám lính gác bên ngoài, thì thấy rất ít dân chúng.
Hai người tới, đương nhiên phải bị tra hỏi.
Nhưng Mặc Cửu Diệp đã nhanh nhẹn ứng biến, thuận lợi ra khỏi thành.
Việc đầu tiên khi ra khỏi thành, là lập tức lấy xe ngựa ra.
Hoàn hảo, huynh đệ Mặc gia hoàn toàn tin tưởng vợ chồng Cửu đệ, mặc dù vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bọn hắn cũng không nghi ngờ gì.
Dù sao vẫn còn ở khu vực của Nam Cương, buổi tối không tìm được nhà trọ, huống hồ, bọn hắn còn đang ở giữa đường, chạy tới tòa thành tiếp theo cũng phải mất một thời gian dài, phải chịu ngủ lại bên ngoài thôi.