Theo bản năng nàng nhìn xuống bụng dưới bằng phẳng của mình, nhẹ nhàng thầm thì “Con à cùng mẹ cầu cho cha bình an trở về.”
May mắn thay, nàng vừa dứt lời thì thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt.
“Nhiễm Nhiễm, nàng chờ sốt ruột lắm hả?”
Hách Tri Nhiễm thấy hắn trở về, lần đầu tiên chủ động nhào vào lòng hắn.
“Không vội, chỉ cần chàng bình an trở về là tốt rồi”
Bây giờ nàng mới hiểu, lúc trước đàn ông Mặc gia trên chiến trường, đám chị dâu trong nhà nóng ruột nóng gan như thế nào.
Mặc Cửu Diệp thấy nàng lo lắng, hắn ôm nàng vào lòng, trấn an: "Đừng lo lắng, ta không sao."
Hách Tri Nhiễm cảm nhận hơi ấm quen thuộc, lý trí cũng không hề biến mất.
"Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta tranh thủ rời khỏi đây thôi."
"Ừ." Mặc Cửu Diệp lên tiếng, ôm lấy Hách Tri Nhiễm chạy về hướng Đại Thuận.
Vào tới lãnh thổ Đại Thuận, đối với Mặc Cửu Diệp mà nói nơi đây chỗ nào cũng quen thuộc.
Trước đó, hắn dẫn theo binh lính trấn thủ chỗ này nhiều năm, nhớ rất rõ địa hình, bởi vậy, căn bản không cần dùng vũ lực đã thuận lợi rời khỏi biên giới.
Lúc này, phía đông bầu trời bắt đầu sáng, Hách Tri Nhiễm tính toán thời gian không sai, lập tức lấy xe ngựa từ trong không gian ra.
Huynh đệ Mặc gia thức dậy, bên ngoài trời đã sáng, họ có thể cảm nhận được sự rung lắc trong xe ngựa.
Vết nứt do nắm đ.ấ.m của Mặc Cẩn Niên xuyên qua một tia sáng mờ.
Mặc Cẩn Niên tỉnh ngủ, cảm thấy đã đỡ váng đầu. Hắn gõ cửa xe: "Cửu đệ, chúng ta đến đâu rồi, có gặp gì nguy hiểm không?"
"Lục ca, chúng ta đã vào bên trong Đại Thuận, tất cả đều thuận lợi." Mặc Cửu Diệp trả lời qua loa.
"Đệ nói chúng ta đã tới Đại Thuận rồi à?" Lục ca đương nhiên rất bất ngờ.
Bây giờ tình hình Nam Cương rất cấp bách, vợ chồng Cửu đệ làm sao suôn sẻ rời khỏi?
Mặc Cẩn Niên càng nghĩ càng thấy có chỗ kỳ lạ.
"Cửu đệ, làm sao mà đệ trở về Đại Thuận không gây ra động tĩnh gì vậy?"
Tứ ca và Thất ca cũng hiếu kỳ, thậm chí muốn nghe Cửu đệ giải thích một chút.
Hắn giải thích có chút miễn cưỡng, dù sao chuyện này không biết nói ra sao cho hợp tình hợp lý.
"Đêm qua Hoàng đế Nam Cương bị giết, treo đầu hắn ở chỗ cao nhất cửa khẩu, vì thế quân doanh Nam Cương hỗn loạn, ta tranh thủ chạy thoát."
Lục ca mở cửa buồng xe nhảy xuống.
Hắn không nghĩ tới Nam Cương sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nếu không biết Cửu đệ đang trên đường chạy tới Đại Thuận, Mặc Cẩn Niên sẽ nghi ngờ chuyện này là do hắn làm.
"Không biết là người hào hiệp nào, làm ra việc hả dạ thế này."
Đàn ông Mặc gia sở dĩ đều ở trên chiến trường đều là do Hoàng đế Nam Cương.
Nếu không phải vì hắn nhiều lần phát động chiến tranh, bọn hắn ở kinh thành đã có thể gặp nhau nhiều hơn.
Huống hồ, vì chiến tranh mà vô số lần bọn hắn mất đi người thân, bạn bè, cho dù Cửu đệ tìm được nhiều huynh đệ như vậy nhưng Mặc Cẩn Niên vẫn rất hận Hoàng đế Nam Cương.
Tuy cái c.h.ế.t của Hoàng đế Nam Cương rất hả hê, nhưng Mặc Cẩn Niên vẫn không tin lý do của Cửu đệ.
"Cửu đệ, ta ngủ luôn ngủ không sau, cho dù quân doanh Nam Cương rối lọan, cũng không thể không có động tĩnh gì."
Khi Mặc Cửu Diệp đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, Hách Tri Nhiễm đã thả hai người trong xe ngựa ra, nàng vội vàng đi tới giải thích.
"Lục ca có điều chưa biết, ta châm cứu giúp mọi người ngủ ngon, huynh không nghe thấy gì cũng không có gì lạ."