Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 658



"Tam tẩu, tẩu có nghe thấy tiếng gì không? Giọng rất giống phu quân muội." Tứ tẩu hỏi Tam tẩu bên cạnh.

Đương nhiên Tam tẩu cũng nghe thấy, nàng ấy cảm thấy không chân thật lắm, nhưng lý trí của nàng ấy lại tỉnh táo hơn Tứ tẩu nhiều.

"Tứ đệ muội, giọng nói này quả thật rất giống Tứ đệ."

Động tác của Mặc Sơ Hàn là nhanh nhất, vừa nghe thấy âm thanh thì hắn ta đã tới trước xe ngựa, một tay mở cửa xe ra, liền nhìn thấy hai người gầy trơ xương nằm bên trong.

Hắn ta lập tức ngây ngốc.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp cũng đi qua.

"Bát ca, chuyến đi Nam Cương lần này của ta có thể nói là thu hoạch không nhỏ, tìm được cả 3 huynh trưởng. Chỉ là sức khỏe của Tứ ca và Thất ca không tốt lắm."

Không cần Mặc Cửu Diệp nói, chỉ cần nhìn dáng vẻ gầy trơ xương của hai người họ là biết, về tới nhà mà không thể xuống, khỏe được mới lạ.

"Tứ ca, Thất ca, sao cơ thể hai người lại thế này?"

Lúc trước mình được Cửu đệ cứu về, nhìn dóc váng cũng gầy yếu, nhưng là do Nam Thụy cố tình bỏ đói hắn. Trừ chuyện này thì hắn hoàn toàn không bị gì cả.

Mà hai vị huynh trưởng trước mặt, tình trạng có thể nói là vô cùng thê thảm.

Tứ ca vẫn không bằng Thất ca, Thất ca có thể miễn cưỡng chống người ngồi dậy, mà Tứ ca thì căn bản không nhúc nhích được.

"Tứ ca, Thất ca, hai người còn sống là tốt rồi." Lúc nói câu này, mắt Mặc Sơ Hàn đã đỏ ửng, hắn ta không khống chế được nước mắt của mình.

Lúc này, Mặc lão phu nhân cũng được Mặc Cẩn Niên đỡ tới chỗ xe ngựa, những người khác thì đi theo sau. Tứ tẩu và Thất tẩu nghe Mặc Cẩn Niên nói phu quân nhà mình vẫn còn sống, hai người kích động tới mức đứng không vững, họ được tỷ muội đây đỡ tới trước xe ngựa.

Mặc lão phu nhân đứng ở phía trước, nhìn hai nhi tử mình vẫn còn sống.

"Tu Yên, Nguyên Sách, sao các con lại biến thành thế này? Rốt cuộc những tên đó đã tra tấn con thế nào..."

Nói tới đây, Mặc lão phu nhân thật sự không nói được nữa, nhìn hai nhi tử mà bà đã hoài thai mười hai tháng, là miếng thịt từ trên người mình cắt xuống, bây giờ lại biến thành thế này, người làm mẫu thân như bà sao có thể chịu nổi được đây?

Mặc lão phu nhân khóc không thành tiếng, các nữ nhân khác cũng y như thế, đặc biệt là Tứ tẩu và Thất tẩu, nhìn phu quân nhà mình thê thảm như vậy, trái tim hai người như rỉ máu.

Vì mẫu thân đứng phía trước, nên hai người không dám tiến tới, chỉ có thể nhón chân lên để xem tình huống của phu quân nhà mình.

"Phu quân, thật sự là chàng sao?" Tứ tẩu miễn cưỡng nói một câu hoàn chỉnh.

Mặc lão phu nhân nghe vậy thì vội nhường chỗ cho con dâu nhà mình.

Tứ thật và Thất tẩu cũng vội vàng tiến lên.

Nhìn phu quân nhà mình, các nàng nghẹn ngào.

"Phu... phu quân... chỉ cần chàng còn sống là tốt rồi, thiếp tình nguyện chăm sóc chàng cả đời."

Lời Thất tẩu nói là thật lòng, chỉ cần người còn sống, nàng ấy chẳng sợ gì cả, nàng ấy tình nguyện.

Huống chi bây giờ Cửu đệ muội chỉ các nàng cách chế tạo thú bông để kiếm bạc, nên các càng nuôi phu quân nhà mình cũng không sao.

Số bạc từ nhà mẹ đẻ của nàng ấy từ khi rời kinh thành vẫn còn giữ, đầu tiên nàng ấy nhìn phu quân nhà mình, sau đó tìm Hách Tri Nhiễm.

Nàng ấy tới trực mặt Hách Tri Nhiễm, Tứ tẩu thuận thế quỳ xuống, may mà Hách Tri Nhiễm kịp thời ngăn lại. "Tứ tẩu, có gì thì từ từ nói, đều là tỷ muội dâu cả, tỷ đừng làm vậy."

Tứ tẩu nghẹn ngào một lúc, sau đó lấy túi bạc từ trong n.g.ự.c ra đưa cho nàng.

"Cửu đệ muội, Tứ tẩu biết y thuật của muội lợi hại, số bạc này tỷ cho muội, tỷ chỉ muốn nhờ muội trị thương cho Tứ ca, muội có thể dùng tất cả số tiền này để mua thuốc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.