Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 660



"Mặc Cửu Diệp tiếp tục nói: "Vì Tứ ca bị binh lính Nam Cương đuổi đánh rơi xuống vách núi, nên hai chân bị gãy, dù bị hạ độc cổ, nhưng đối phương cũng không thể làm gì huynh ấy, nên mới bị nhốt ở đó."

Nghe nhi tử bị rơi xuống giếng, gãy hai chân, Mặc lão phu nhân cũng gấp gáp.

"Cửu Diệp à, ý của con là Tứ ca con sẽ bị liệt suốt đời sao?"

Con trai của ta...

Vì sao ông trời lại làm như vậy, vất vả lắm gia đình mới đoàn tụ, mà cơ thể của nhi tử bà lại thành thế này.

"Nhìn mẫu thân đau lòng, Mặc Cửu Diệp vội an ủi: "Nương, Nhiễm Nhiễm nói nàng ấy sẽ tìm cách chữa khỏi cho Tứ ca."

"Mặc lão phu nhân liên tục gật đầu: "Y thuật của Nhiễm Nhiễm rất giỏi, ta tin con bé nhất định sẽ giúp Tứ ca con khỏe mạnh."

Tình trạng của Mặc Tu Yên bà đã tận mắt nhìn thấy, nhất là nghe hắn ta bị gãy chân, tình trạng này bà rõ hơn ai hết.

Những chiến sĩ trên chiến trường bị thương ở xương cốt, phần lớn là không thể trị tận gốc, dù đã chữa khỏi, cũng sẽ bị tàn tật.

Huống chi Mặc Tu Yên đã bị thương nhiều năm, dù y thuật của nương tử Cửu nhi có giỏi cỡ nào, chỉ sợ là không chữa khỏi hết được.

Bà không dám nói rõ tiếng lòng trước mặt mọi người, là trưởng bối nếu bà mất lòng tin thì không phải bọn nhỏ cũng sẽ mất hết hy vọng sao?

Mặc Cửu Diệp tiếp tục nói, tránh việc nặng nói việc nhẹ, hắn kể lại việc tìm được Lục ca và Thất ca.

Cuối cùng, khi hắn nhắc tới việc đã g.i.ế.c hoàng đế Nam Cương, đầu treo ở nơi cao nhất, ánh mắt nam nhi Mặc gia đều hiện lên tia hâm mộ.

Mặc gia thay Đại Thuận bảo vệ giang sơn mà chinh chiến nhiều năm, không ít người dân Nam Cương bị chịu thiệt thòi.

Nhất là phụ thân của họ, lão quốc công Mặc Kình, năm đó c.h.ế.t trên sa trường. Là do hoàng đế Nam Cương hạ chỉ, dùng đầu người khác treo lên cao để người người nhìn thấy.

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể báo thù, hi vọng phụ thân trên trời nhìn thấy cũng được an ủi phần nào.

Người Mặc gia không ai nghĩ tới, phụ thân nhà họ vẫn còn sống, câu nói tiếp theo của Mặc Cửu Diệp đã làm cả nhà bất ngờ.

"Nương, lần này tới Nam Cương, con còn phát hiện một bí mật động trời."

"Bí mật gì? Cửu đệ nói nhanh đi, còn úp mở làm gì." Tính tình Mặc Sơ Hàn nóng vội, nghe hắn nói còn bí mật khác thì vội thúc giục."

"Ta phát hiện mộ phần của phụ thân và huynh trưởng không phải của họ." Mặc Cửu Diệp chậm rãi nói."

Câu này, không chỉ mấy vị huynh trưởng, mà Mặc lão phu nhân cũng không thể bình tĩnh nổi.

"Cửu Diệp, lời con nói là thật?" Về phần vì sao Mặc Cửu Diệp lại biết mộ phần đó không phải họ thì Mặc lão phu nhân không có hỏi nhiều, giờ phút này bà chỉ muốn biết có phải thật hay không."

"Phụ thân, đại ca và nhị ca nếu còn sống, thì họ đang ở đâu?"

Vấn đề này, ngay cả Mặc Cửu Diệp cũng không thể nói rõ.

Hắn và Hách Tri Nhiễm đều cảm thấy, trước khi tìm được họ thì không nên nói quá nhiều.

"Theo suy đoán thì cha, đại ca và nhị ca có thể ở Tây Cảnh. Tiếc là khi Tư Manh tiên sinh nhìn thoáng thấy, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội."

"Quả nhiên là Tư Manh tiên sinh." Mặc Vân Phong vỗ bàn đứng lên."

Dựa theo lời nương kể về chuyện lúc trước, kết hợp với việc Cửu đệ tra được, Tư Manh tiên sinh có thể là người hãm hại nam nhi Mặc gia. "Mặc Sơ Hàn cũng đứng lên: "Ngày mai ta sẽ tới nha môn để xin nghỉ, sau đó tới Tây Cảnh để tìm tung tích của họ." " Người từ nãy giờ không lên tiếng, Ngũ ca cũng đứng dậy, vỗ vào vai Mặc Sơ Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.