Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 675



Không lâu sau, Mặc Sơ Hàn tuần tra ở bên ngoài bị người gọi trở về.

Ngay trước mặt vợ chồng Mặc Cửu Diệp, Mạnh Hoài Ninh trực tiếp hạ lệnh, lệnh Mặc Sơ Hàn dẫn hai mươi quan sai chạy tới tiệm thuyền, nhất định phải bắt người đứng đầu tiệm thuyền về quy án.

Mặc Sơ Hàn dẫn người rời đi, Mạnh Hoài Ninh hiện tại chỉ cần chờ đợi.

Hắn ta gọi vợ chồng Mặc Cửu Diệp và Hồ Thông tới hậu đường ôn chuyện với hắn ta, phái người mang nước nóng tới để Hồ Thông gột rửa dơ bẩn trên người, đồng thời tìm một bộ quần áo sạch sẽ để hắn ta thay.

Lúc Hồ Thông thay quần áo quay trở lại, như là một người khác.

Khí chất của người đọc sách hiện rõ không thể nghi ngờ.

Mạnh Hoài Ninh trò chuyện như hỏi thăm việc nhà: "Hồ tiên sinh không nên nóng lòng, sau khi người tiệm thuyền bị bắt về quy án, bản quan chắc chắn sẽ hủy khế ước bán mình của ngươi, đồng thời đền bù xứng đáng cho ngươi từ số tài sản tịch thu được."

Hồ Thông cảm kích đứng lên thi lễ một cái: "Đa tạ đại nhân làm chủ cho thảo dân."

Mạnh Hoài Ninh xua xua tay, ra hiệu hắn ta không cần khách sáo.

Mặc Cửu Diệp cũng rất quan tâm tình trạng của Hồ Thông: "Nhà của Hồ đại ca bị đốt cháy rồi, hiện giờ đã có nơi ở phù hợp chưa?"

Hồ Thông bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không định trở về làng chài, ta lại không muốn đánh cá, không bằng tìm những thôn khác làm nông dân điển hình."

Nghe nói Hồ Thông muốn làm nông dân, Hách Tri Nhiễm lại có chút tâm tư.

Nàng từng nghe Mặc Cửu Diệp nói, Hồ Thông có thể được xưng là thợ thủ công đệ nhất của Vương triều Đại Thuận, chỉ là hắn ta làm người trước nay luôn khiêm tốn, sau khi đến Tây Bắc thì chưa từng phô trương tài năng của mình ra ngoài.

Nhân tài như vậy, đừng nói là ở cổ đại, dù ở hiện đại, đó cũng là kiến trúc sư đỉnh cấp.

Nàng và Mặc Cửu Diệp mua nhiều nhà và đất đai bỏ hoang ở Tây Lĩnh như vậy, ngoại trừ phải xây dựng nhà cho người nhà ở lại, còn muốn xây một số xưởng cỡ nhỏ.

Xưởng sản xuất tất nhiên phải có một số công cụ tiên tiến, loại công cụ này mặc dù nàng có thể mua ở Taobao, nhưng tóm lại không thấy hết.

Có Hồ Thông ở đây thì không giống thế, nàng có thể cung cấp một số bản vẽ, sau đó mời Hồ Thông hỗ trợ chế tác, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận sử dụng, hoàn toàn giải quyết phiền não của nàng.

Mặt khác, cá nhân nàng cảm thấy Hồ Thông là người có tài, cứ như vậy bị mai một thực sự đáng tiếc.

"Nếu Hồ đại ca đã không có ý định về làng chài, vậy có muốn tới thôn Tây Lĩnh làm hàng xóm với Mặc gia không? Dù sao chúng ta cũng đều từ kinh thành tới, ở gần còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Mặc Cửu Diệp liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của thê tử nhà mình, cũng khuyên: "Thôn dân ở thôn Tây Lĩnh đều rất giản dị, mà nơi đó cũng có nhiều đất cày, đúng lúc chúng ta đang muốn xây nhà, nếu như Hồ đại ca không chê, có thể cùng tới."

Sau khi Hồ Thông bị người tiệm thuyền bắt đi, vốn đã có suy nghĩ nản lòng thoái chí, hắn ta cho rằng đời này cứ vậy xong rồi.

Không ngờ, hắn ta trốn khỏi tiệm thuyền lại được Mặc Cửu Diệp cứu, vừa mới nhắc đến dự định tương lai của hắn ta, hắn ta cũng chỉ mới nổi lên suy nghĩ lâm thời mà thôi, cũng không có kế hoạch tỉ mỉ gì.

Huống chi, trong tay hắn ta không có chút xu bạc nào, hiện giờ không có nổi chỗ dung thân.

Nếu như Huyện lệnh đại nhân nói không sai, hắn ta có thể có được một phần bồi thường của tiệm thuyền, đến lúc đó, thật sự hắn ta có thể cân nhắc tới thôn Tây Lĩnh làm hàng xóm với Mặc gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.