Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 700



Thái độ cung kính của hắn ta khiến Hách Tri Nhiễm cảm thấy đây không phải là vương gia, mà là một thư sinh tao nhã.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, ấn tượng Nam Thụy ở trong triều làm cho người ta vẫn luôn là một người đọc sách chỉ biết thi từ ca phú.

Thấy Nam Thụy quay về bên giường Đức phi, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp mới một trước một sau rời đi.

Đi đến nơi chân núi không có người, hai người liền lắc mình tiến vào không gian.

Hách Tri Nhiễm thay đổi trang phục, cùng Mặc Cửu Diệp về nhà.

Hai người bọn họ đi ra ngoài một ngày một đêm, làm Mặc lão phu nhân lo lắng muốn chất.

Bà thậm chí vài lần thầm mắng đứa nhi tử thứ chín không hiểu chuyện của mình, tình hình vợ mang thai đặc biệt này, giúp người ta giải cổ cũng đã đủ làm cho người ta lo lắng, kết quả còn đi ra ngoài lâu như vậy.

Cho dù là làm biểu hiện giả dối tìm người cho Nam Thụy xem, cũng không thể ở bên ngoài một đêm như thế.

Hắn một thân thể cường tráng đại nam nhân không sao cả, lại để cho một nữ nhân có thai làm sao chấp nhận nổi?

Ngay khi Mặc lão phu nhân càng nghĩ càng tức giận, bị hai người bà nhắc tới hồi lâu nắm tay trở về.

Khoảnh khắc Mặc lão phu nhân nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, cơn giận trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa.

Bà vội vàng tiến lên, đầu tiên là hung hăng trừng Mặc Cửu Diệp một cái.

Ánh mắt Mặc Cửu Diệp đối với mẹ già của mình đương nhiên rõ ràng, đơn giản là đang cảnh cáo hắn, xem một lát ta xử lý tiểu tử ngươi như thế nào...

Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt Mặc lão phu nhân lập tức trở nên vô cùng nhu hòa. Bà quan sát Hách Tri Nhiễm từ trên xuống dưới, thấy nàng không có gì khác thường mới an tâm.

"Cửu Diệp, còn không mau đưa thê tử con về nghỉ ngơi."

Hách Tri Nhiễm biết bà bà vì lo lắng cho mình nên mới giải thích giúp Mặc Cửu Diệp: "Nương, phu quân rất chăm sóc con, con không có chuyện gì, nương không cần lo lắng thay con."

Đối đãi với con dâu, giọng điệu Mặc lão phu nhân bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Không có việc gì là tốt rồi, từ khi con gả vào Mặc gia đã không được hưởng qua cái gì phúc, không phải ở trên đường lang bạc kỳ hồ chính là giúp đỡ tìm kiếm phụ huynh của các con.

Hôm nay cuộc sống cuối cùng cũng an ổn, con lại mang thai điệt tử duy nhất của Mặc gia ta, kết quả tiểu tử này còn không biết thương thê tử, mang theo con qua đêm ở bên ngoài."

Ở trong lòng Mặc lão phu nhân, nhi tử của bà ở bên ngoài sẽ làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ở nhà cũng phải làm một trượng phu tốt, phụ thân tốt thương yêu thê tử.

Hiện giờ nhi tức vừa mang thai, giúp Đức phi giải độc là hành động bất đắc dĩ, kết quả đứa con trai xui xẻo này lại một chút cũng không biết chiếu cố nhi tức.

Hách Tri Nhiễm biết bà bà sốt ruột trông mong điệt tử, nhưng nàng và Mặc Cửu Diệp đang nghỉ ngơi trong không gian, thích hợp dưỡng thai hơn bất cứ nơi nào khác.

Nàng cười tiếp tục giải vây cho Mặc Cửu Diệp: "Nương, phu quân rất chiếu cố con, còn có, con nói cho người một tin tức tốt, lần này con mang thai chính là song thai, đến lúc đó mặc kệ sinh điệt tử hay là điệt nữ, người đều có thể một lần ôm hai đứa."

Nàng nói thoải mái, nhưng Mặc lão phu nhân cũng khẩn trương như Mặc Cửu Diệp.

Song thai sao, nháo không tốt sẽ lấy mạng lão nương...

"Con nói mang thai là song thai?"

Giờ phút này Mặc lão phu nhân chỉ hy vọng là mình nghe lầm.

Nhưng Mặc Cửu Diệp lại làm cho nàng không thể nằm mơ nữa. "Nương, đúng là song thai, đã tìm đại phu xác nhận rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.