Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 709



“Nhiễm Nhiễm, thả Kim Sí Điêu ra, nó có đi tìm chủ nhân cũ không?”

Hách Tri Nhiễm gật đầu: “Ta cảm thấy hắn là như vậy, năng lực nhận chủ của Kim Sí Điều rất mạnh.”

Tư Manh tiên sinh hành tung bất định, chắc hẳn chỉ có Kim Sí Điêu mới có thể tìm được hắn ta.

Mặc Cửu Diệp trầm tư thật lâu, mới lên tiếng: “Nhiễm Nhiễm, ngày mai ta chuẩn bị một chút, theo Kim Sí Điêu ra ngoài tìm kiếm manh mối.”

Kỳ thật, Hách Tri Nhiễm cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Trông cậy vào Kim Sí Điêu tìm kiếm Tư Manh tiên sinh, chỉ sợ chỉ có một con đường như Mặc Cửu Diệp nói.

Chẳng qua nàng vừa mới ở trong không gian xem qua, tốc độ phi hành của Kim Sí Điêu đặc biệt nhanh, mặc dù khinh công của Mặc Cửu Diệp cao hơn nữa, thể lực chỉ sợ cũng không cách nào so sánh với loại động vật trời sinh biết bay này.

"Chàng có chắc là chàng có thể theo kịp một con chim đang bay rất nhanh không?"

Điều này Mặc Cửu Diệp cũng không dám hoàn toàn cam đoan, khinh công của hắn không yếu, thậm chí ở vương triều Đại Thuận mà nói cũng là tồn tại số một số hai.

Lại nói tiếp, biện pháp ổn thỏa nhất chính là tới gần tháng bảy thời điểm, mang theo Kim Sí Điêu cùng nhau chạy tới Tây cảnh.

Bởi vì khi đó Tư Manh tiên sinh có khả năng rất lớn sẽ xuất hiện ở nơi đó, ở trong phạm vi cố định thả ra Kim Sí Điêu, Mặc Cửu Diệp tuyệt đối nắm chắc theo kịp tốc độ của nó.

Để ổn thỏa, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp lúc này quyết định, không thể tùy ý thả Kim Sí Điêu ra, một khi lạc đường, đầu mối này sẽ hoàn toàn đứt đoạn.

Xem ra, mặc dù trong tay đã nắm được Kim Sí Điêu này, cũng không thể sớm làm chút gì. 1 "

Tam ca đã dẫn người chạy tới Tây cảnh, chắc chắn không bao lâu nữa có thể mang về một vài tin tức.

Đến lúc đó, lại đưa ra quyết định cũng không muộn.....

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong chớp mắt tiến vào tháng ba.

Thời tiết Tây Bắc ấm áp hơn rất nhiều so với phương Bắc, băng tuyết vốn không nhiều lắm đã sớm hòa tan hầu như không còn.

Phẫu thuật của Tứ ca rất thành công, tuy rằng hai chân còn chưa thể hành động, nhưng sau khi nối gân tay xong hai tay đã có thể chậm rãi hoạt động.

Điều này làm cho Tứ ca thấy được hi vọng, hắn mỗi ngày đều ngóng trông mình sớm khỏe lên, không thể làm phế nhân Mặc gia.

Thân thể Thất ca trải qua điều dưỡng cũng cơ bản khôi phục, hắn ta ngoại trừ nhìn qua người còn có chút gầy yếu ra, phương diện hành động đã không hề chướng ngại.

Thân thể Đức phi cũng khôi phục rất tốt, Nam Thụy quả nhiên không có ý định trở về kinh thành.

Hắn ta cảm thấy thôn Tây Lĩnh nơi này, tuy rằng có hơi hẻo lánh, nhưng thật ra là nơi thích hợp để dưỡng thân thể.

Mỗi ngày không cần đối mặt với những thứ lừa gạt người kia, chỉ cần chiếu cố mẫu thân thật tốt là được, bởi vậy, hắn ta cũng không có vội vã rời đi, liền tạm thời dàn xếp ở cái nhà ma kia.

Lúc không có việc gì, Nam Thụy cũng sẽ mang theo Đức phi đến Mặc gia đi lại.

Đối mặt với người Mặc gia, hắn ta một chút kiêu ngạo cũng không có, thấy huynh đệ Mặc gia bận rộn cũng sẽ chủ động đi qua hỗ trợ.

Đức phi thì đi tìm Mặc lão phu nhân nói chuyện phiếm.

Hai người tuổi tác xấp xỉ, đã từng đều xuất thân từ gia đình giàu có, rất là trò chuyện được. Còn có một người, gần đây chạy tới Mặc gia chăm chỉ nhất, đó chính là Mạnh Hoài Ninh.

Hắn ta đang từng chút từng chút biểu lộ tâm ý trước mặt Mặc lão phu nhân.

Mặc lão phu nhân cũng ít nhiều tiết lộ một chút ý tứ của mình, tóm lại, đôi này cũng có tiến triển rất lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.