Trên phố nhiều người, Mặc Cửu Diệp gửi xe ngựa xong, kéo theo Hách Tri Nhiễm, hai người nhàn nhã tản bộ.
Mặc dù Tây Bắc hoang liêu nhưng cũng chỉ hoang liêu hơn những thành trì khác.
Đối với toàn bộ Tây Bắc mà nói, Doãn thành khá phồn hoa.
Phu thê hai người nắm tay bước trên con phố lớn sầm uất nhất, cửa hàng hai bên đều có tiểu nhị mời chào làm ăn, còn có một vài người dân bán đồ vật do gia đình sản xuất.
Khách vãng lai cũng nườm nượp, chỉ có hai người thu hút sự chú ý của Mặc Cửu Diệp.
Lúc hai người kia đi đường cứ ngó ngang liếc dọc, thỉnh thoảng còn hỏi thăm những người bày quán bên đường.
Lẽ ra hành động này hết sức bình thường, nơi nào mà chẳng có khách vùng khác đến.
Chỉ là Mặc Cửu Diệp cẩn thận phát hiện ra vấn đề rất lớn.
Mặc dù hai người kia đều mặc trang phục của người Đại Thuận, đầu tóc cũng giống người Đại Thuận, búi tóc lên cao, lại còn đội khăn chít đầu giống với người dân nhưng đôi giày bên dưới bộ trường sam đã bán đứng thân phận họ.
Mặc Cửu Diệp hiểu rõ về Nam Cương, hắn biết người Nam Cương thờ phụng Vu thân, mà Vu thần sinh ra vào đêm mồng một, lúc mà mặt trăng có hình lưỡi liềm.
Vì thế người Nam Cương lấy trăng lưỡi liềm để tượng trưng cho Vu thần, bọn họ sẽ thêu trăng lưỡi liềm lên trang phục, mũ và cả giày, tất.
Mặc Cửu Diệp phát hiện ra điểm này, trên giày hai người kia thêu trăng lưỡi liềm không quá bắt mắt.
Hách Tri Nhiễm thấy phu quân nhà mình cứ nhìn hai nam tử tướng mạo tầm thường kia mãi thì hỏi: "Phu quân, hai người kia có gì không đúng sao?" Mặc Cửu Diệp trầm giọng: "Bọn hắn là người Nam Cương."
"Người Nam Cương?" Hiển nhiên Hách Tri Nhiễm rất kinh ngạc.
Phải biết rằng Nam Cương cách Tây Bắc vô cùng xa xôi, hơn nữa Tây Bắc là khu vực nghèo nàn nhất Đại Thuận, bọn hắn đến Đại Thuận, nếu không mang theo âm mưu thì sẽ không tới nơi như này.
Hai người thản nhiên đi tới trước mặt người bày hàng mà hai người Nam Cương kia vừa chào hỏi.
Hách Tri Nhiễm lấy ra một nắm tiền xu trong không gian đưa cho người kia rồi nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu ca này, hai người vừa rồi hỏi gì ngươi thế?"
Tiểu ca bày hàng vui vẻ nhận tiền rồi nói nhỏ: "Bọn họ nghe ngóng về vị trí thôn Tây Lĩnh."
Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều cảnh giác.
Người Nam Cương nghe ngóng đến thôn Tây Lĩnh, ngoại trừ tìm Mặc gia ra, họ không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Hách Tri Nhiễm biết bây giờ bản thân mình nặng nề, nếu Mặc Cửu Diệp vừa chăm lo cho nàng, vừa theo dõi hai người kia e là sẽ xảy ra sơ suất.
"Phu quân, chàng theo bọn chúng đi, ta tới nha môn tìm bát ca, bảo bát ca lấy xe ngựa đưa ta về."
Nếu nàng không nhắc tới bát ca, Mặc Cửu Diệp chắc chắn sẽ không yên tâm để một mình nàng về, huống chi nơi này cách nha môn rất gần, hắn cũng bớt lo hơn nhiều.
"Được, trên phố nhiều người, một mình nàng đừng đi lung tung, tới nha môn tìm bát ca đi, có lẽ ta cũng cần người giúp đỡ."
Chuyện không thể chậm trễ, Mặc Cửu Diệp dặn dò rồi mau chóng đi theo sau hai người Nam Cương kia.
Hách Tri Nhiễm thực sự không đi lung tung mà đến thẳng nha môn.
Nàng đến vừa đúng lúc Mặc Sơ Hàn dẫn theo một nhóm người đi tuần về. "Cửu đệ muội, không phải muội đi mua gỗ với cửu đệ sao, sao lại về một mình thế?"
Hách Tri Nhiễm cảm thấy chuyện này không tiện nói trước mặt quan sai.
"Bát ca, ra đây nói chuyện chút."
Mặc Sơ Hàn biết xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không cửu đệ chu đáo sẽ không bỏ một mình cửu đệ muội lại, hắn ta tụt lại sau đám quan sai, cùng Hách Tri Nhiễm một trước một sau tới một góc của nha môn.