Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 802



Nhưng Lục ca không cần nghĩ cũng biết cổ trùng trên người hắn ta là do người trước mắt ra tay, chắc chắn bọn họ đã tiếp xúc nhiều lần.

Lúc này Tư Manh tiên sinh ý thức được hoàn cảnh của hắn ta vô cùng bất lợi.

Nhất là sau khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đi tới, hắn ta hiểu rõ bản thân đã rơi vào tay huynh đệ Mặc gia.

Nghĩ vậy hắn ta thầm hối hận, đều do lúc trước hắn ta sơ ý mới để cho Mặc Cẩn Niên có cơ hội cứu bọn họ ra.

Đồng thời hắn ta cũng có thể kết luận, người cứu Mặc Cẩn Niên ở Nam Cương chính là Mặc Cửu Diệp.

Cho dù Tư Manh tiên sinh đoán được bảy tám phần nhưng dù thế nào hắn ta cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là cao nhân phương nào đã giải cổ của hắn ta.

Với địa vị hắn ta trong giới nuôi cổ, hắn ta tự xưng thứ hai chắc chắn không ai dám đứng nhất.

Không thể nào có người giải được cổ trùng do hắn ta hạ.

Chẳng lẽ trong lúc hắn ta không để ý đã xuất hiện cao thủ nuôi cổ còn lợi hại hơn cả hắn ta sao?

Ngay khi Tư Manh tiên sinh còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Mặc Cửu Diệp phẫn nộ tiến lên đá hắn ta một cái.

Cùng lúc đó Tiểu Bạch vừa mới bay về đi theo chủ nhân cũng phi vào trong phòng, thấy chủ nhân tức giận thì nó hưng phấn bay quanh đỉnh đầu hắn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Một cước này của Mặc Cửu Diệp không hề lưu tình, hắn đá mạnh lên người Tư Manh tiên sinh.

Mặc dù Tư Manh tiên sinh cũng luyện võ công nhưng cũng không chịu nổi.

Tay chân Tư Manh tiên sinh đều bị trói bằng dây thừng, hắn ta không thể động đậy, ngay lúc hắn ta đang định chửi mắng Mặc Cửu Diệp thì lại thấy sủng vật của hắn ta.

"Bảo bối, mau cắn hắn."

Hắn ta biết rõ sức mạnh sủng vật của mình, một khi tiểu tử kia lộ nanh vuốt ra, tính công kích rất cao.

Hôm nay hắn ta bị huynh đệ Mặc gia nắm trong tay, e là không còn hy vọng sống sót trở về.

Nếu như vậy còn không bằng dẫn theo sủng vật hắn ta yêu thích đi xuống, ít nhất trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô đơn.

Nhưng làm hắn ta bất ngờ chính là Tiểu Bạch không hề nghe lệnh của hắn ta mà cứ làm nũng với Mặc Cửu Diệp.

Tư Manh tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn ta không tin bảo bối của hắn ta sẽ không nghe lời hắn ta nói, có thể do đã lâu tiểu tử kia không thấy mình nên hơi hưng phấn thái quá chăng...

Trong lòng tính toán một lượt, hắn ta lại định sai Tiểu Bạch tấn công huynh đệ Mặc gia.

Ai ngờ lần này Tiểu Bạch lại chủ động biến ra miệng ưng mổ vào mắt hắn ta.

Tư Manh tiên sinh thấy vậy thì bị giật mình ngay tức khắc. Nếu không bị giật mình thì với công phu của hắn ta, cho dù tay chân bị trói cũng có thể tránh được.

Tuy nhiên Tiểu Bạch cũng không mổ một cách chuẩn xác vào mắt hắn ta, nên nó mổ mạnh, dứt một miếng thịt dưới khoé mắt hắn ta.

Máu tươi chảy xuống theo góc mặt Tư Manh tiên sinh, vả lại bộ dáng hắn ta vừa đau đớn vừa khiếp sợ khiến người ta nhìn vào thấy vô cùng dữ tợn.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy vươn một cái cánh tay, Tiểu Bạch lập tức đậu vững trên tay.

Hắn cố ý làm trò, khen Tiểu Bạch trước mặt Tư Manh tiên sinh.

"Tiểu Bạch, làm tốt lắm."

"Không có khả năng, đây là sủng vật mà ta cẩn thận nuôi dưỡng mười mấy năm, không thể nào lại như vậy được."

Lúc này Tư Manh tiên sinh còn nghĩ rằng bản thân đã nhận sai sủng vật, bảo bối của hắn ta không thể nào nhận người khác là chủ.

Mặc Cửu Diệp mặc kệ suy nghĩ của hắn ta, hiện giờ kẻ thù lớn nhất của Mặc gia đang ở ngay trước mắt, hắn cũng không có tâm trạng nhiều lời với hắn ta ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.