Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 803



Lục ca vào thẳng chủ đề.

"Nói, ngươi đã dấu phụ thân và huynh trưởng ta ở nơi nào?"

Nghe Lục ca hỏi vậy, con ngươi Tư Manh tiên sinh co rụt lại đồng thời hắn ta cũng ý thức được rất nhiều chuyện đã bị phá vỡ so với hắn ta nghĩ.

Đối với huynh đệ Mặc gia mà nói, Tư Manh tiên sinh chính là kẻ thù lớn nhất.

Đồng dạng ở trong lòng Tư Manh tiên sinh, sau khi người Mặc gia chịu đủ tra tấn, thì hắn ta sẽ chôn bọn họ cùng người trong lòng của hắn ta.

Cứ tưởng chuyện sẽ nhanh thôi, nhưng chưa đầy một năm thì nảy sinh nhiều tình huống mới.

Lúc này hắn ta chỉ có thể bình tĩnh, đối phó người trước mắt sau đó lại nghĩ cách trốn thoát.

Nghĩ xong, Tư Manh tiên sinh lập tức bình tâm lại.

"Ta không biết các ngươi đang nói cái gì, chúng ta không quen nhau vì sao các người lại bắt ta?"

Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Ha ha... cáo già, không phải vừa rồi ngươi còn kêu tên Lục ca ta sao? Làm sao? Nhanh như vậy đã không quen biết rồi?"

Tư Manh tiên sinh tiếp tục giả vờ hồ đồ.

"Thần tướng mạnh mẽ Mặc gia lừng lẫy đại danh, từng có người trong nhà thờ bức tranh của hắn, ta có thể nhận ra cũng không có gì kỳ quái?"

Điểm này đúng là như vậy.

Lục lang Mặc gia trời sinh mạnh mẽ, thậm chí người dân còn lưu truyền một cây búa trong tay hắn ta ít nhất phải nặng trăm cân.

Năm đó Mặc Cẩn Niên chủ quân ở biên cảnh đánh cho quân lính Nam Cương người ngựa tan rã, lúc ấy sự việc này lan rộng bốn phương. Nhưng hai huynh đệ Mặc gia làm sao mà tin hắn ta cho được.

Hai huynh đệ cũng không muốn lãng phí thời gian, tốn lời với người như thế này nhưng trong lòng bọn họ đều biết rằng, trước khi tìm được phụ thân và huynh trưởng thì người này không thể chết.

Bởi vậy vấn đề thẩm vấn bị hạn chế rất lớn.

Bọn họ cũng không dám làm quá gấp gáp lỡ như tên này cá c.h.ế.t lưới rách thì sẽ liên lụy đến tính mạng phụ thân và huynh của bọn họ.

"Huynh đệ chúng ta chỉ muốn biết tung tích của phụ thân và huynh trưởng mà thôi, nếu ngươi nói thật lòng ta có thể suy nghĩ thả cho ngươi một con đường sống."

Mặc Cửu Diệp nói vậy chỉ là miễn cưỡng kìm nén lửa giận để dùng kế hoãn binh, hắn sợ Tư Manh tiên sinh sẽ nghĩ không thông mà làm ra chuyện gì đó gây bất lợi cho mục đích của hắn.

"Phụ thân và huynh đệ của ngươi không phải đã c.h.ế.t trận nơi sa trường rồi sao? Làm sao ta biết tung tích của bọn họ được nữa."

Tư Manh là một lão cáo già, ngươi đã quanh co với ta, ta cũng có thể giả vờ hồ đồ.

Mặc Cửu Diệp không hề có kiên nhẫn, thấy hắn ta như vậy thì không khống chế được lửa giận trong lòng.

Hắn cũng đã nhận ra rằng, cứ quanh co ở đây với hắn ta thì sẽ không hỏi được gì cả.

Vì thế hắn lấy ra một cái bình sứ nhỏ trong lòng.

Bên trong là một lọ phấn ngứa tức phụ đã chuẩn bị cho hắn.

Đây là chuyện đầu tiên Hách Tri Nhiễm nghĩ tới, bọn họ thành công bắt được Tư Manh tiên sinh ở kinh thành, không thể tra tấn quá mạnh tay vì có thể gây c.h.ế.t người, trong tình huống đó hắn không dễ dàng để tìm hiểu về tin tức.

Bởi vậy nàng mới cố ý tạo phấn ngứa.

Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp mở cái bình ra rải bột phấn về phía Tư Manh tiên sinh. Nhìn thấy động tác của Mặc Cửu Diệp, theo bản năng Tư Manh tiên sinh ngừng thở. Hắn ta hiểu, Mặc Cửu Diệp đang dùng độc với hắn ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.