Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 807



"Ngũ ca, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, ra roi thúc ngựa nhanh chóng chạy tới Tây Cảnh, xem xem nhóm Tam ca có tiến triển gì hay không, sau đó sẽ cùng nhau nghiên cứu đối sách."

Thấy vẻ mặt của Mặc Cửu Diệp, Ngũ ca biết tình huống hết sức khẩn cấp.

"Được, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, vừa vặn ta đã mua một ít lương khô, trong lúc lên đường chúng ta có thể duy trì mấy ngày."

Ba huynh đệ ném Tư Manh tiên sinh vào xe ngựa, cho dù hắn ta còn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng cũng không ai dám xem thường.

Lão hồ ly này, tuyệt đối không thể để cho hắn ta có cơ hội chạy trốn.

Vì vậy, Lục ca phụ trách đánh xe ngựa, Ngũ ca cưỡi một con ngựa lại dắt một con ngựa, Mặc Cửu Diệp ở bên trong xe ngựa, phụ trách trông chừng Tư Manh tiên sinh, một khi hắn ta tỉnh lại, bọn họ lại nghĩ biện pháp tiếp tục thương lượng với hắn ta.

Có lẽ là tiềm thức Tư Manh tiên sinh không muốn tỉnh lại để tránh phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy kia, cho nên mãi đến khi xe ngựa chạy ra ngoài trăm dặm, đến đêm khuya, hắn ta mới có dấu hiệu tỉnh lại.

Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối Mặc Cửu Diệp đều duy trì trạng thái thanh tỉnh để quan sát động tĩnh của Tư Manh tiên sinh, ngọn đèn dầu cũng luôn sáng.

Vì vậy, thời điểm Tư Manh tiên sinh vừa thoáng có phản ứng, Mặc Cửu Diệp lập tức phát hiện.

Dẫu sao trong vòng một ngày Tư Manh tiên sinh đã trúng thuốc mê hai lần, hiển nhiên giờ phút này đầu óc hắn ta hơi mơ màng.

Cảm giác đầu tiên của hắn ta chính là toàn thân bị trói chặt, không thể tự do hoạt động.

Nhưng mà rất nhanh, hắn ta liền ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình.

Mượn ánh sáng đèn dầu, hắn ta cũng thấy rõ diện mạo của người trước mặt. "Mặc Cửu Diệp, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Mặc dù tạm thời Mặc Cửu Diệp chưa nghĩ ra biện pháp xử lý hắn ta, nhưng quyết không thể thua khí thế.

"Dĩ nhiên là muốn lôi tin tức từ trong miệng ngươi."

Tiếng đối thoại giữa hai người không hề nhỏ, mà bọn họ cũng không có ý định giấu diếm ai.

Lục ca đang đánh xe ngựa ở bên ngoài nghe được rất rõ ràng.

Hiện tại bọn họ đang đi qua vùng hoang vu, không cần phải cố kỵ điều gì.

"Lão hồ ly, nếu ngươi còn tiếp tục không thức thời nữa, có tin ta một chùy đập c.h.ế.t ngươi hay không?”

Lục ca và Mặc Cửu Diệp đều có cùng suy nghĩ, chính là muốn hù dọa hắn ta một chút, chỉ cần Tư Manh tiên sinh luyến tiếc tính mạng, hắn cũng không tin hắn không hỏi ra được chút xíu tin tức hữu dụng nào từ trong miệng hắn ta.

Đáng tiếc, biện pháp mà hắn ta và Mặc Cửu Diệp sử dụng với Tư Manh tiên sinh căn bản không dùng được.

Hai huynh đệ bọn họ không hề biết, hiệu lực của phấn ngứa trên người Tư Manh tiên sinh đã hết, hắn ta không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa, trái lại dấy lên một tia hy vọng sống sót.

Tuy nhiên, hắn ta sẽ không thể hiện ra ở trước mặt huynh đệ Mặc gia.

"Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c tùy các ngươi, hà tất phải ở chỗ này hù dọa người."

Mặc Cửu Diệp đã nhìn rõ, lão hồ ly này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhanh chóng giơ tay lên hướng đầu hắn ta thăm hỏi một chút.

Vốn là huyết hải thâm cừu của Mặc gia, giờ phút này Mặc Cửu Diệp thật sự không thể nhịn được nữa.

Mặc dù Tư Manh tiên sinh có võ công trên người, nhưng căn bản không thể so sánh với hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp, vả lại tay chân hắn ta còn bị trói chặt, không gian trong xe ngựa lại nhỏ, hắn ta muốn tránh cũng không có chỗ để tránh, chỉ có thể chấp nhận mặc cho Mặc Cửu Diệp đánh đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.