Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 813



Nhất là Ngũ ca, chính mắt hắn ta nhìn thấy Cửu đệ thành công lấy m.á.u đầu tim của Tư Manh tiên sinh, lòng khâm phục đối với Cửu đệ không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

Mặc Cửu Diệp giải thích rõ mọi chuyện, cùng lúc cũng đã xử lý xong vết thương của Tư Manh tiên sinh.

Ngũ ca đóng chặt nắp bình sứ, thận trọng cất đi, rồi mới cùng nhau chỉnh lại y phục.

Để phòng ngừa hắn ta chạy trốn, hai huynh đệ lại trói chặt hắn ta lại.

Lúc này Mặc Cửu Diệp mới lấy bình sứ có chứa m.á.u độc đầu tim, cẩn thận rót một ít vào trong bình sứ chứa bản mệnh cổ của Tư Manh tiên sinh.

Nương theo ánh đèn có thể thấy, ngay lúc bản mệnh cổ bên trong bình sứ vừa gặp phải m.á.u độc đầu tim của chủ nhân, nó lộ vẻ vô cùng hưng phấn, hơn nữa không hề có ý định thoát khỏi bình sứ.

Điều này chứng tỏ, cách làm của Mặc Cửu Diệp là hoàn toàn chính xác, chỉ cần bản mệnh cổ thường xuyên được tiếp xúc với m.á.u đầu tim của chủ nhân, thì sẽ sống mãi, cho dù chủ nhân muốn nó tự sát, nó cũng sẽ không làm theo. Làm xong những việc này, trời bên ngoài đã bắt đầu hừng sáng.

Mấy huynh đệ đi đường suốt đêm, lại lấy m.á.u tim cho Tư Manh tiên sinh, đến lúc này đã hơi buồn ngủ rồi.

Vì vậy ba người quyết định thay nhau nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi trời sáng, quan sát tình trạng của lão hồ ly khi tỉnh lại rồi mới tiếp tục lên đường.

Mấy huynh đệ Mặc Cửu Diệp mới vừa vượt qua một cửa ải khó khăn, cùng lúc đó thôn Tây Lĩnh cũng gặp phải thử thách.

Căn nhà mà Mặc gia xây dựng giờ đã hoàn thành cơ bản, Hồ Thông cũng mời rất nhiều thợ mộc tới đóng đồ dùng trong nhà. Còn các chuồng trại và địa điểm nuôi gia súc, gia cầm mà Mặc Cửu Diệp chưa thể hoàn thành lúc hắn còn ở nhà. Nam Thụy cũng dần phát hiện gần nơi hắn ta ở Mặc gia vẫn chưa khởi công.

Đột nhiên hắn ta nhận ra, hắn ta và mẫu thân ở đây sẽ làm trễ nãi thời hạn xây dựng nhà của người ta.

Dù sao hắn ta cũng đã mua một mảnh đất ở trong thôn, sớm muộn gì cũng sẽ dọn ra khỏi nơi này, nên hắn ta quyết định thuê một sân nhỏ của thôn dân để ở tạm.

Hồ Thông đã sắp xếp xong nhân công cho sân mới của hắn ta, đang tiến hành xây dựng.

Nam Thụy vừa dọn đi, Hách Tri Nhiễm lập tức sắp xếp thuê người hỗ trợ xây chuồng nuôi gia súc gia cầm.

Về phần đất hoa màu, nhờ có hạt giống đặc biệt nên dù thời tiết ít mưa thì tình hình sinh trưởng vẫn rất khả quan.

Nếu không phải mọi người đều đang lo lắng cho an nguy của mấy huynh đệ, thì không khí Mặc gia gần đây vẫn luôn vui vẻ và yên bình.

Cho dù vậy, mọi người cũng không làm trễ nãi mọi chuyện, đều rất cố gắng làm đồ thủ công của mình.

Ban đêm Hách Tri Nhiễm sẽ vào bên trong không gian nghỉ ngơi, trước khi trời sáng sẽ rời khỏi.

Nàng mới vừa ra khỏi không gian, liền nghe được tiếng chó sủa loạn.

Cùng lúc đó, ngoài cửa cũng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Cửa phòng bị gõ.

"Cửu đệ muội, nương bảo ta dẫn muội trốn ra khỏi thôn trước."

Là giọng của Bát tẩu.

Hách Tri Nhiễm vội vàng mở cửa phòng ra.

"Bát tẩu, đã xảy ra chuyện gì?" Bát tẩu vội nói: "Trên núi có người Man Di tới cướp bóc, Thất ca và Bát ca đã mang vũ khí đi đến đó, nương lo lắng cái thai của muội đã lớn, nên bảo ta dẫn muội ra khỏi thôn trước."

Hách Tri Nhiễm không bị tin tức người Man Di tới cướp bóc hù dọa.

Việc đầu tiên nàng muốn làm chính là tìm hiểu rõ ràng tình huống cụ thể.

"Bát tẩu, trước tiên tẩu đừng gấp, tẩu nói cho ta nghe về tình hình cụ thể đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.