Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 816



Đúng là nàng ấy muốn ở lại chống người Man Di cùng phu quân. Bất kể sống chết, cuộc đời này nàng ấy cũng không muốn phải tách khỏi phu quân thêm một lần nữa. Cho dù là chết, hai phu thê bọn họ trên đường xuống hoàng tuyền cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Bát tẩu theo bản năng sờ cây s.ú.n.g gây mê trong ngực, mặc dù nàng ấy không mở miệng nói chuyện, nhưng suy nghĩ của nàng ấy đã bị Hách Tri Nhiễm thu hết vào mắt.

"Bát tẩu, tẩu nghe ta, tình huống hiện tại khẩn cấp như vậy, nhiều thêm một người là, huống chi trong tay tẩu còn có vũ khí lợi hại như vậy, nếu không thể phát huy tác dụng thì rất đáng tiếc."

Bát tẩu hoàn toàn bị d.a.o động, tuy nhiên nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí.

Nàng ấy lấy s.ú.n.g gây mê trong n.g.ự.c giao cho Hách Tri Nhiễm.

"Cửu đệ muội, muội cầm lấy cái này, trên đường có thể dùng để phòng thân, ta sẽ dùng cuốc giống như những thôn dân kia."

Bát tẩu không biết trong tay Hách Tri Nhiễm có loại vũ khí này hay không, lúc nàng ấy gọi nàng ra khỏi cửa, Cửu đệ muội vẫn trong dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, chắc chắn nàng không kịp mang theo vũ khí ra ngoài.

Để cho nàng đi vào thành một mình vốn đã vi phạm lệnh của bà bà, nếu như lại để cho một phụ nữ có thai dưới tình huống trong tay ngay cả một vật để bảo toàn tánh mạng cũng không có, một thân một mình rời đi, e rằng trong lòng nàng ấy sẽ càng áy náy.

Trong không gian của Hách Tri Nhiễm muốn bao nhiêu s.ú.n.g gây mê mà không có?

Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng nàng lại lo lắng, một khi bản thân cự tuyệt, Bát tẩu lại thay đổi chủ ý thì mất sẽ nhiều hơn được.

Vì vậy, nàng đưa tay nhận lấy s.ú.n.g gây mê.

"Bát tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ tự chăm sóc mình." Bát tẩu thấy nàng nhận lấy vũ khí, thế là thở phào nhẹ nhõm.

"Cửu đệ muội, ta nghe được tiếng la hét càng ngày càng gần, việc này không nên chậm trễ, muội mau rời khỏi đây đi tìm Mạnh đại nhân đi."

"Được, Bát tẩu cẩn thận."

Hách Tri Nhiễm xoay người, giả vờ tiếp tục đi về phía trong thành.

Quay đầu lại lần nữa, nàng thấy Bát tẩu đã biến mất không còn bóng dáng, những thôn dân tham chiến kia cũng đều chạy về phía chân núi.

Hách Tri Nhiễm quả quyết quay trở lại.

Chỉ có điều, nàng phải tìm cách né tránh, nếu để cho người nhà phát hiện, sẽ lại rước lấy phiền phức.

Mặc dù Hách Tri Nhiễm mang thai, nhưng bản thân lại không yếu ớt. Lúc Mặc Cửu Diệp không nhìn thấy, nàng thường xuyên tập thể dục, vì vậy, cho dù hiện tại nàng ôm bụng bầu lớn, nhưng hành động cũng không lộ vẻ cồng kềnh.

Nàng cố ý không đi đường lớn trong thôn, mà là tìm theo âm thanh ở đồng ruộng, nơi có ít người để đi.

Tiếng gào thét cùng với tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, còn có âm thanh đồ sắt va vào nhau.

Hách Tri Nhiễm biết, nơi này cách hiện trường đánh nhau không xa.

Nàng cũng không có liều lĩnh chạy đến, mà là cẩn thận lắng nghe những âm thanh kia, dự định căn cứ vào điểm này để phán đoán tình hình chiến đấu.

Mặc Cửu Diệp từng nói, khẩu âm của người Man Di gần giống với dân chúng Tây Bắc, nhưng mà, cũng có một điểm rất khác biệt.

Đó chính là, người Man Di sẽ xưng là "ta.

Vì vậy, Hách Tri Nhiễm có thể thông qua chữ này để xác định người bên nào đang nói chuyện.

Nàng tiếp tục thăm dò từng chút từng chút, lén lút đi về phía trước, âm thanh truyền vào tai cũng càng ngày càng gần.

"Lên cho "ta, g.i.ế.c hết những kẻ liều mạng này, đến lúc đó, hết thảy trong thôn đều thuộc về chúng ta"."

"Các ngươi đừng hòng." Đây là tiếng của Bát ca.

Hách Tri Nhiễm nghe rõ, lúc Bát ca nói chuyện giọng hơi khàn khàn, có thể thấy giờ phút này trong lòng hắn ta cũng không hề bình tĩnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.