Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 824



Hách Tri Nhiễm quan sát một lúc và nhận thấy Mặc Hàm Nguyệt là người biểu hiện xuất chúng nhất, hơn nữa thủ pháp của nàng ấy có vẻ thành thạo hơn những người khác rất nhiều.

Thực ra, Hách Tri Nhiễm không biết rằng những con thỏ do tiểu nha đầu ấy nuôi ngày thường cũng sẽ đánh nhau và bị thương, nàng ấy đều sẽ tự tay băng bó cho chúng.

Đối với Mặc Hàm Nguyệt mà nói, những chú chó này trừ việc đầu to hơn một chút thì cách chữa trị cho chúng cũng không khác so với bọn thỏ là bao.

Hách Tri Nhiễm nhìn động tác của nàng ấy, thậm chí khá hài lòng, đồng thời dặn những người còn lại có gì không hiểu thì hỏi Mặc Hàm Nguyệt.

Việc chữa trị cho lũ chó ở đây đã có Mặc Hàm Nguyệt lo, nàng có thể rảnh tay đi kiểm tra tình trạng của dân làng.

Thôn Tây Lĩnh không có đại phu, muốn chữa trị buộc phải vào thành mời người, đi đi lại lại một chuyến, sợ rằng sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian cứu chữa.

Lỡ như có ai đó bị thương nặng, rất có thể sẽ vì điều này mà mất mạng.

Lúc này, những nữ nhân trong thôn nghe tin đã ngừng cuộc chiến, lần lượt kéo đến, thấy người nhà của mình bị thương, tiếng khóc lóc thảm thiết.

Lúc Hách Tri Nhiễm vừa đến là cảnh tượng đã như thế.

Nàng đẩy đám người ở phía trước ra.

"Mọi người nhường đường để ta xem vết thương của họ."

Dân trong thôn đều quen thuộc với Hách Tri Nhiễm, có người biết nàng hiểu y thuật.

"Mau, mau, mau nương tử lão Cửu gia tới rồi, mau nhờ nàng xem giúp."

Rất nhanh, đám người tự động lùi ra thành một lối đi, thậm chí có một số nữ nhân thấy thân thể nặng nề của nàng liền tốt bụng bước tới đỡ nàng. Hách Tri Nhiễm đứng ở giữa đám người, nhìn qua một lượt những người tham gia trận chiến.

Nam Thụy người đầy m.á.u đứng cách đó không xa, trong tay cầm một thanh bảo kiếm sáng bóng, lo lắng nhìn những thôn dân bị thương.

Hách Tri Nhiễm nghe Mặc Cửu Diệp nói rằng Nam Thụy không giỏi võ công, hiện sống ở thôn Tây Lĩnh và giải tán hết hộ vệ.

Một công tử cao quý trói gà không chặt vào thời khắc quan trọng có thể cùng bá tánh chống lại giặc ngoài thì thật sự không dễ dàng, điểm này Hách Tri Nhiễm rất coi trọng hắn ta.

May mắn là, mặc dù Nam Thụy trông có vẻ thê thảm nhưng hắn ta không bị thương.

Lúc này nàng không thể chào hỏi Nam Thụy, nhanh chóng kiểm tra xem bao nhiêu thôn dân bị thương, nàng thấy thì khoảng hai mươi người bị thương.

May mắn thay, họ đều chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương rất sâu, thậm chí có thể nhìn thấy xương và m.á.u không ngừng tuôn ra.

Vết thương này đối với Hách Tri Nhiễm không khó xử lý, điều duy nhất khiến người khác đau đầu là có quá nhiều người bị thương.

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Mặc Cửu Diệp ở đây thì tốt quá, chàng đã dày công tôi luyện học cách xử lý vết thương ngoài da, thậm chí còn học cách khâu vết thương nữa.

Nghĩ đến Mặc Cửu Diệp, chàng đã xa nhà hơn nửa tháng, không biết chàng ở kinh thành sự tình có ổn không.

Lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm có cảm giác nhớ một người đến như vậy.

Dù nhớ nhung trong lòng nhưng nàng cũng không quên việc quan trọng trước mắt cần phải làm.

Lúc này, Triệu lý chính với vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt nàng: "Nương tử lão Cửu gia, vết thương của bọn họ có thể chữa khỏi không?" "Triệu thúc, ta có thể chữa trị vết thương cho bọn họ, nhưng quá nhiều người, chỉ sợ một mình ta xử lý không kịp."

Vừa nói, nàng vừa nhìn những thôn dân không bị thương.

"Các người có ai tình nguyện phụ giúp không?”

Trong tình huống hiện tại, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể nhờ những người dân làng này giúp đỡ, không cần bất kỳ kỹ năng nào, chỉ cần kỹ lưỡng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.