Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 832



Có thể nói đây không những không phải là thuốc độc mà còn là thuốc dưỡng sinh diệu kỳ hiếm có.

Tuy nhiên, người dùng không thể nào phát hiện ra đặc tính của loại thuốc này và chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình bị phát độc vì không uống viên thuốc tiếp theo.

Với viên thuốc này, Hồ Thông cực kỳ chắc chắn rằng có thể khiến những người làm công dưới tay mình sẽ tận tụy trung thành.

Mạnh Hoài Ninh vốn đã đau đầu vì vấn đề của đám Man Di này, tuy rằng phương pháp của Hồ Thông đối với hắn không phải hoàn hảo, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

“Hồ đại ca, dù là bá tánh Đại Thuận hay Man Dị, bọn họ có thể ở lại chỗ huynh làm việc thì đây là chuyện tốt, nhưng ta hy vọng ngàn vạn không được làm tổn thương thân thể của bọn họ.”

Thân là quan phụ mẫu, phải xem mạng sống của bá tánh quan trọng hơn.

Mạnh Hoài Ninh không thể vì lợi ích của mình mà giúp người xấu làm điều ác.

Hồ Thông biết Mạnh Hoài Ninh quan tâm đến bá tánh nên vội vàng giải thích: "Mạnh đại nhân, xin yên tâm, thuốc Cửu phu nhân điều chế vô cùng nắm chắc."

Mạnh Hoài Ninh từ tận đáy lòng đã tin tưởng Hách Tri Nhiễm, cho nên khi nghe Hồ Thông nhắc đến thuốc là từ tay của nàng, không hiểu sao liền cảm thấy an tâm rất nhiều.

"Nếu đã như vậy, Hồ đại ca chờ sau khi những người này tỉnh lại thì an bài đi nhé!"

Hồ Thông thấy Mạnh Hoài Ninh không phản đối, liền đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng.

"Ặc ặc... Mạnh đại nhân, ta cần nhiều nhất là năm mươi người."

Mạnh Hoài Ninh ngơ ngác, trước mặt hắn ít nhất có ba đến bốn trăm người Man Di còn sống, Hồ Thông chỉ có thể để lại năm mươi người, so với việc không tìm ra cách xử lý có gì khác biệt chứ?

Hồ Thông nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Hoài Ninh, đại khái đoán được hắn đang suy nghĩ gì trong lòng.

"Mạnh đại nhân đừng lo lắng, cho dù ta không thể chứa thêm người ở đây thì vẫn có cách giải quyết."

Mạnh Hoài Ninh nhướng mày: "Hồ đại ca có biện pháp nào hay không?"

"Ta hiểu ý của Mạnh đại nhân, chỉ là để những người này dễ dàng trở về ta cảm thấy có chút không cam lòng. Hơn nữa, những người này đều là bá tánh, không thể g.i.ế.c được."

Mạnh Hoài Ninh liên tục gật đầu: "Đúng là như vậy."

Hồ Thông tiếp tục nói suy nghĩ của mình: "Ta nghĩ những Man Di này không phải đều là kẻ làm điều ác, nếu có đủ ăn thì ai lại đi cướp bóc.

Lát nữa, đợi họ tỉnh lại, nếu Mạnh đại nhân có thể tin tưởng ta thì hãy giao cho ta xử lý."

Mạnh Hoài Ninh không biết Hồ Thông có biện pháp hay gì.

Chỉ cần những người này có thể thuận lợi đưa đi, sau này đều làm người tốt, không phạm tội nữa, hắn liền yên tâm.

"Được, vậy giao cho Hồ đại ca xử lý."

Mạnh Hoài Ninh không hề nghi ngờ năng lực của Hồ Thông, dù gì người làm quan trong triều đã nhiều năm thì năng lực xử lý mọi việc nhất định phải có.

Loại thuốc mê của Hách Tri Nhiễm tác dụng không có lâu và những người Man Di bị hôn mê không đầy một canh giờ sau lần lượt bắt đầu tỉnh lại.

Những người Man Di vừa tỉnh dậy trên mặt đều sững sờ căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, đã vậy còn bị trói bằng thắt lưng của chính mình.

Tại đây, Mạnh Hoài Ninh đã giao toàn quyền cho Hồ Thông xử lý và càng không làm ra phản ứng gì. Các quan sai vừa chạy tới cũng đứng bên cạnh Mạnh Hoài Ninh, chỉ cần đại nhân không lên tiếng, bọn họ sẽ không hề có hành động nào.

Hồ Thông lãnh hội được ý của Mạnh Hoài Ninh, sải bước đi tới trước mặt những người đó.

Hắn chỉ vào những người không bị hôn mê và nói: "Các ngươi tự mình giải thích cho họ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.