Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 835



Tuy nhiên, cũng có những người táo bạo trong số những người này.

Những người này thậm chí không có chút do dự nào, liền nói: "Ta có thể uống thuốc độc, đảm bảo tuyệt đối trung thành với ngài."

"Ta cũng nguyện ý, chỉ cần có thể được ăn no, để cho ta làm cái gì cũng được."

Thấy có người ra mặt, cũng có những người liên tục bày tỏ thái độ. Còn sót lại mấy người nhát gan, chôn chân ở đó không đưa ra quyết định.

Hồ Thông đếm người thấy đã đạt đến con số mà bản thân đã dự tính thì cao giọng nói: "Tốt lắm, những người này đi theo ta."

Những người Man Di được giữ lại thì vui mừng khôn xiết nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

"Bọn ta kiếm được thức ăn, có thể mang về một ít cho người nhà không?"

Đây cũng là tiếng lòng của mọi người, hôm nay bọn họ không còn ràng buộc nào khác ngoài nó cả, chỉ hi vọng bản thân có thể ăn no đồng thời người nhà cũng không bị đói.

Hồ Thông phát hiện ra rằng những người Man Di này ngày càng trở nên chính trực, mọi thứ đều diễn ra theo đúng như ý hắn ta.

"Ta có thể phát cho các ngươi một tháng tiền công trước thời hạn, mua lương thực cho người nhà của các ngươi."

Hồ Thông tự nhận bản thân cũng không phải là nhà từ thiện, bảo cho hắn ta miễn phí cho những người thân của họ lương thực thì là điều không thể nào, có điều bọn họ sau khi uống thuốc, hắn ta có thể trả trước tiền công một tháng cho bọn họ.

Đến lúc đó những người này cũng có thể đi mua những đồ dùng cần thiết.

Người Man Di tự nguyện ở lại, vốn chỉ nghĩ là bụng không bị đói là được, đồng thời có thể tiết kiệm được một ít lương thực tìm cách đưa về nhà. Thật không ngờ, bọn họ lại có cả tiền công. Không những như vậy, còn được trả trước một tháng tiền công, đối với bọn họ mà nói thì đây là một miếng bánh ngon như rơi từ trên trời xuống vậy.

Có thể mang ít lương thực về nhà cho người thân, đừng nói là bọn họ uống thuốc độc, cho dù là lập tức c.h.ế.t đi cũng xứng đáng.

"Bọn ta nguyện ý uống thuốc độc, vĩnh viễn trung thành với ngài."

"Đúng, bọn ta nguyện ý..."

Thấy những người tự nguyện kia có những đãi ngộ tốt như vậy, những người vừa mới do dự lại bắt đầu cảm thấy hối hận.

"Ta cũng muốn ở lại."

"Ta cũng muốn."

Nói như vậy, Hồ Thông cũng là người nghiêm khắc đâu phải ai cũng chọn đâu cơ chứ

Những người này vừa mới do dự không đứng lên ngay lúc được hắn ta hỏi, những người có nhân phẩm như vậy, Hồ Thông tuyệt đối không cần.

Hắn ta căn bản không để ý tới những người đó, mà còn đếm lại số người sót lại đó, tổng cộng có bốn mươi lăm người.

Tuy ít hơn năm người so với dự tính của hắn ta nhưng cũng không thành vấn đề.

Hắn ta cần người phải có phẩm hạnh tốt để có thể đảm bảo. Hồ Thông để bốn mươi năm người này đứng sang một bên, rồi sau đó đi đến trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

"Mạnh đại nhân, ta đã chọn người xong rồi, những người còn sót lại thì ta nghĩ nên để cho họ dọn dẹp và mang những t.h.i t.h.ể kia trở về."

Mạnh Hoài Ninh có chút không cam tâm chỉ như vậy mà bỏ qua cho những kẻ đã quấy rầy nhân dân, chẳng qua là trước mắt cũng không nghĩ ra được biện pháp gì để đối phó với bọn họ.

Phỏng đoán rằng nếu hắn đem những người này nhốt lại một thời gian, ngược lại biết được những tâm tư của bọn họ, bọn họ tối thiểu còn có miếng cơm miễn phí để mà ăn.

"Nếu đã như vậy, thì làm theo như lời Hồ đại ca nói đi, người Man Di cướp của g.i.ế.c người nhiều như vậy, dù gì cũng cần phải dạy dỗ bọn họ một chút, phải cho chúng biết không phải cái gì cũng có thể cướp được của dân, thay vào đó là phải trả giá bằng cả mạng sống của mình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.