Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 841



Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng bằng cách bắt được Mặc Cửu Diệp và tìm thấy Mặc Trọng Viễn bị mất tích, cứ thế sẽ bắt được trọn vẹn nam nhân Mặc gia. Không ngờ thời khắc quan trọng nhất đã đến nhưng mọi chuyện không còn diễn ra theo đúng kế hoạch của ông ta nữa, ông ta không những không bắt được Mặc Cửu Diệp mà còn lần lượt vụt mất những nam nhân Mặc gia vốn đã nằm trong tay hắn.

Không tính Mặc Cửu Diệp, mấy ngày nay còn có hai người xuất hiện. Từ góc độ này, những nam nhân mất tích khác của Mặc gia cũng được cứu, nhưng lần này họ không xuất hiện trước mặt ông ta. Nghĩ tới đây trong lòng ông ta tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này ông ta chỉ muốn c.h.ế.t ngay bây giờ để Mặc gia không bao giờ tìm thấy Mặc Kình và con trai hắn. Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, căn bản là ông ta không thể nào c.h.ế.t được. Tư Manh tiên sinh cố gắng bình tĩnh lại và hỏi: "Rốt cuộc các ngươi muốn gì?"

Mặc Cửu Diệp hừ lạnh một tiếng: "Ta có cần phải giải thích rõ điều ta muốn không?"

Tư Manh tiên sinh thốt ra một loạt tiếng chế nhạo: "Ha ha... Dù sao thì ta cũng sẽ không sống sót được bao lâu nữa, nên cứ thoải mái làm bất cứ điều gì mà ngươi muốn đi!"

Ông ta tin chắc rằng mình có thể chịu đựng mọi sự tra tấn của đối phương, không tiết lộ tung tích của Mặc Kình mà chỉ cần chiến đấu đến c.h.ế.t và kéo theo hai cha con kia cùng xuống địa ngục.

Mặc Cửu Diệp đã nghĩ tới việc Tư Manh tiên sinh sẽ không dễ dàng gì tiết lộ tung tích của phụ thân và ca ca mình như vậy, thay vì ở đây lãng phí thời gian nói những điều vô nghĩa với ông ta, thì nên làm điều gì đó đơn giản sẽ tốt hơn. Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp vươn tay lấy ra một gói bột ngứa, rắc thẳng vào người ông ta mà không có ý nhiều lời đe dọa vô nghĩa. Tư Manh tiên sinh là chuyên gia sử dụng chất độc và đã thuộc lòng mùi vị của loại bột gây ngứa này, khi Mặc Cửu Diệp mở gói thuốc ra, ông ta muốn nói điều gì đó, thế nhưng, Mặc Cửu Diệp lại không cho hắn một chút cơ hội nào mở miệng.

Cơn ngứa ngáy thấu tim lập tức lây lan khắp toàn thân Tư Manh tiên sinh, điều này khiến ông ta cười còn khó coi hơn cả khóc, ông dùng lực ngẩng đầu lên có ý muốn đập mình vào cỗ xe ngựa.

Huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn nhìn chằm chằm vào ông ta, làm sao họ có thể cho ông ta như vậy được?

Mặc Trọng Viễn bước tới không nói một lời nào mà chặn miệng, thậm chí không cho ông ta cơ hội phát tiết qua âm thanh. Đôi mắt Tư Manh tiên sinh toát ra vẻ đầy đau đớn, đến mức ông ta chảy cả nước mắt. Cả Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn đều có thể cảm nhận được rằng lúc này Tư Manh tiên sinh chắc chắn đang ở trong tình trạng còn tệ hơn cả cái chết. Nhưng nếu đem so với những gì mà ông ta đã làm với người nhà họ Mặc và những thuộc hạ đó, chỉ với cơn đau nho nhỏ này thôi thì chẳng khác gì một cơn mưa phùn.

Đôi mắt của Mặc Cửu Diệp đỏ bừng, hắn lại lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ. Thứ này cũng là do Hách Tri Nhiễm đưa cho hắn, loại độc dược làm cho vết thương lở loét mưng mủ. Bất quá Hách Tri Nhiễm đã cải tiến nó hơn trước, khi đổ thuốc lên người, có thể khiến vết thương mưng mủ, thậm chí lộ cả xương, nhưng không có khả năng lan rộng. Loại độc dược như vậy sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của Tư Manh tiên sinh nhưng sẽ khiến cuộc sống của ông ta trở nên tồi tệ hơn cả cái chết. Đặc biệt là bộ dạng vết thương sau khi đã mưng mủ, quả thực sẽ rất khó nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.