Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 844



Tuy nhiên, cả hai huynh đệ đều biết núi Tiểu Khâu rất lớn, Tư Manh tiên sinh chỉ điểm tên một ngọn núi chứ không biết vị trí chính xác, muốn tìm được cha và ca ca của họ thật không hề dễ dàng. Mặc Cửu Diệp tiến lên nắm lấy cổ áo ông ta, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu trong núi Tiểu Khâu?”

Quỷ Cốc Tử biết rằng ông ta khó mà yên thân thoát nạn, mắt ông ta trợn lên, tùy ý đề cập đến một địa điểm: “Đến ngọn núi gần biên giới phía Tây, trong một hang động trên sườn núi."

Sau khi nghe Tư Manh tiên sinh nói xong, hai người cùng nhau cười khẩy. Dù là ngọn núi nào thì trên núi cũng sẽ có vô số hang động, quả thật ông ta cũng chỉ nói cho qua chuyện. Rõ ràng là tên cáo già này không muốn nói cho họ biết vị trí thực sự của phụ thân và huynh đệ họ. Lần này, Mặc Trọng Viễn bước tới, nắm lấy mái tóc trắng bù xù của Tư Manh tiên sinh và dùng một lực mạnh nhấc ông ta lên.

“Lão cáo già, ngươi nghĩ chỉ cần nói như vậy là bọn ta sẽ tin ngươi sao?”

Trong ấn tượng của Tư Manh tiên sinh, những những nam nhân của Mặc gia đều có xuất thân là tướng quân, tất cả những gì họ có chỉ là lòng dũng cảm hiếu thắng của những chiến binh, nhưng trong một cuộc đấu trí thì có lẽ ông ta có thể nhỉnh hơn một chút. Thật không ngờ, ông ta đã bịa ra một vị trí như vậy mà đã bị phát hiện ngay. Vào lúc này nếu thú nhận, thì ngay cả khi ông ta nói sự thật họ cũng sẽ không tin. Thay vì làm điều đó, thì cứ kiên định với những lời vừa nói ra.

"Ta không hề lừa dối ngươi, Mặc Kình thật sự đang ở nơi đó."

Ngũ ca thấy ông ta vẫn còn nói như vậy, buông lỏng tay một chút, ném người vào xe ngựa.

"Lão già này, ngươi còn muốn lừa gạt huynh đệ chúng ta."

Vừa nói, ngũ ca đã rút một con d.a.o găm sáng chói ra, kề vào cổ Tư Manh tiên sinh. Mặc Cửu Diệp nhìn thấy điều này, nhanh chóng bước tới ngăn cản hắn ta. Hắn không lo lắng ngũ huynh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tên cáo già này, nhưng hiển nhiên, Tư Manh tiên sinh lúc này đang muốn chết, nếu như đột nhiên dùng vũ lực cầm d.a.o găm lao về phía hắn ta, kết thúc mạng sống của ông ta là một chuyện hoàn toàn dễ dàng. Nhưng nếu làm vậy, làm sao hắn có thể tìm ra phụ thân và huynh đệ của mình ở đâu?

"Ngũ ca, cứ để ta."

Mặc Cửu Diệp nói xong, mở thức ăn mà hôm qua ngũ ca đã vào thành mua, trong đó có muối dùng làm gia vị để nấu ăn trên đường đi. Hắn cầm muối ăn trong lòng bàn tay, sau đó dùng chút lực, muối ban đầu giống như hạt cát lập tức biến thành bột. Mặc Cửu Diệp rắc lượng muối đó lên vết thương đang còn đẫm m.á.u trên cơ thể của Tư Manh tiên sinh. Chỉ trong chốc lát bên trong cỗ xe ngựa truyền ra tiếng kêu la thảm thiết: "A aaa..."

May mắn thay, địa điểm họ chọn là nơi xa xôi heo hút không có người ở, nếu không với tiếng kêu này chắc chắn sẽ khiến người qua đường kinh hãi. Dù vậy, Tiểu Bạch đang đứng trên nóc xe cũng giật mình, đập cánh bay lên. Hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Manh tiên sinh đang vật vã đau đớn như sắp chết. Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng la hét, lúc này Mặc Cửu Diệp mới hỏi: "Bây giờ ngươi đã nghĩ ra bản thân phải nói cái gì chưa?"

"Nghĩ... đã nghĩ ra rồi..." Tư Manh tiên sinh có vẻ yếu đuối.

"Nói, phụ thân và ca ca ta đang ở đâu?"

"Bọn họ... quả thật đang ở núi tiểu Khâu, sau khi đại công chúa qua đời, t.h.i t.h.ể của nàng được đưa về miền nam Tân Cương, vì ý nghĩ của mình nên ta đã đích thân xây dựng một ngôi mộ cho nàng ở núi tiểu Khâu, cha của ngươi đang canh giữ ở đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.