Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 848



Bọn họ bắt được Tư Manh tiên sinh cũng đã được nửa tháng, thậm chí còn tịch thu toàn bộ cổ trùng của ông ta, hơn nữa còn lấy đi bản mệnh cổ trong thân thể hắn ra.

Nói cách khác, Tư Manh tiên sinh cũng ít nhất đã nửa tháng không dùng cổ vật ra lệnh cho Khôi Lỗi kia rồi, hắn lo rằng thời gian trôi qua, cha và huynh của hắn sẽ c.h.ế.t đói vì không còn sức để di chuyển.

Vì vậy, hắn mới quyết định tạm thời không đi tìm Tam ca, trước tiên theo vị trí mà Tư Manh tiên sinh nói đi tìm phụ thân cùng đại ca và nhị ca.

Chỉ cần thành công tìm được người, hắn có thể dựa theo cách của phu nhân nhà hắn, loại bỏ Khôi Lỗi cổ ra khỏi cơ thể họ, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất.

Cuối cùng huynh đệ bọn họ bàn bạc rồi quyết định, Ngũ ca cẩn thận hơn sẽ ở lại chân núi canh chừng Tư Manh tiên sinh, Mặc Cửu Diệp và Lục ca cùng nhau lên ngọn đồi thứ sáu của núi Tiểu Khâu.

Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời thấy cũng đã vào giờ Thân buổi chiều.

Mặc dù núi Tiểu Khâu được tạo thành từ nhiều ngọn đồi nhỏ khác nhau, nhưng để leo lên được ngọn đồi thứ sáu thì trước hết phải leo qua năm ngọn đồi.

Nhìn phía xa, tuy ngọn đồi đầu tiên trông không quá lớn, nhưng để đi bộ vẫn phải đi một quãng đường xa.

May mắn thay, Mặc Cửu Diệp và Lục ca đều có võ công cao cường, cả quãng đường hai huynh đệ bọn họ đều dùng khinh công vượt qua chỉ trong một canh giờ.

Giây phút ngọn đồi thứ sáu hiện ra trong tầm mắt, lập tức khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt so với các ngọn đồi khác.

Trên các ngọn đồi khác, cây cối thưa thớt nên không cản trở tâm mắt khi nhìn từ xa.

Nhưng ngọn đồi thứ sáu lại hoàn toàn khác biệt, vừa đi lên, đập vào mắt bọn họ là một mảng xanh um tùm tươi tốt bao trùm khắp đỉnh đồi, không những không thấy đường đi, mà ngay cả mặt đất gần đó cũng đã bị bao phủ bởi một lớp rêu dày.

Đến chim chóc bay qua đây còn phải chọn bay vòng qua, có thể thấy ngọn đồi này nguy hiểm đến mức nào.

Theo kinh nghiệm phán đoán, đây là nơi có nhiều xà trùng chuột kiến nhất, một khi có người đi vào, thật không biết sẽ gặp phải điều nguy hiểm gì nữa.

Lục ca lấy ra từ trên người một con d.a.o găm và cầm nó trong tay.

"Cửu đệ, ta đi trước." Hắn ta định đi trước để mở đường.

Trong thâm tâm Mặc Cửu Diệp cũng hiểu rằng, trong tình huống như vậy, đây chính là cách duy nhất.

Vì vây, hắn cũng lấy ra một con d.a.o găm và cầm trong lòng bàn tay, nhưng hắn không lập tức hành động, mà lấy ra từ trong người một túi bột Hùng Hoàng, rắc lên người mình và Lục ca.

Như vậy, sau khi đi vào trong rừng có thể tránh được xà trùng và các độc vật khác.

Đương nhiên chuyện cứu phụ thân và huynh quan trọng, nhưng nếu ngay cả an toàn của bản thân cũng không đảm bảo được thì sao có thể nói đến việc cứu người?

Sau khi cả hai huynh đệ một lần nữa kiểm tra lại, họ cùng nhau bước vào rừng cây.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, trái phải mỗi bên đều dọn sạch vật cản đường, đồng thời luôn nâng cao cảnh giác, chú ý đến các loài xà trùng có thể xuất hiện xung quanh.

May mắn thay, Mặc Cửu Diệp đã rắc bột hùng hoàng lên hai người rồi, nên suốt dọc đường vì ngửi thấy mùi hương nên đám rắn độc đều tự động tránh xa.

Cũng vì vậy, hai huynh đệ thuận lợi tiến vào ngọn đồi thứ sáu.

Mặc dù có một vài loài rắn độc không sợ mùi hương của hùng hoàng, nhưng đều đã bị huynh đệ hai người nhanh tay g.i.ế.c chết.

Càng đi sâu vào trong, bầu không khí xung quanh càng trở nên kỳ dị.

"Cửu đệ, chúng ta có nên dừng lại quan sát chút không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.