Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 849



Không biết vì sao trong lòng Lục ca lại cảm thấy hoang mang, thậm chí đến việc hít thở bầu không khí xung quanh cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy như vậy, thông thường trong những khu rừng nguyên sinh thế này, bầu không khí phải rất tươi mát mới đúng.

Vậy nhưng hắn lại ngửi thấy một mùi hôi thối.

Hai huynh đệ nhìn nhau, ngầm hiểu ý cùng dùng khinh công nhảy lên một cái cây to lớn gần đó.

Nhìn xuống dưới, vẫn là rừng cây với lá cây xanh um tươi tốt không thể nhìn thấy mặt đất.

May thay, cái cây mà bọn họ đứng khá cao, vì vậy họ đã leo lên một chút lập tức có thể nhìn thấy xa hơn.

Lúc này, hai huynh đệ bọn họ cảm thấy trước mắt như sáng rực lên.

Phía bên ngoài cách nơi này hai dặm, không còn rừng cây nữa mà thay vào đó là một đồng cỏ bằng phẳng.

Ở giữa đồng cỏ có một cái hồ nhỏ, hai huynh đệ bọn họ có thị lực rất tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy có một vài người đang nằm ở bên cạnh hồ nước.

Đúng vậy, chính là một vài người.

"Cửu đệ, hình như ở đó có người." Lục ca nói.

Bởi vì khoảng cách quá xa, những người đó trông như thế nào không thể thấy rõ được, hai người chỉ có thể thấy được hình dáng của họ mà thôi.

Một cảm giác bất an bỗng dấy lên trong lòng Mặc Cửu Diệp.

"Lục ca, chúng ta qua đó xem thử."

Mặc dù lo lắng, nhưng Mặc Cửu Diệp không hề đánh mất lý trí. Hắn tiến về phía trước, cầm trong tay viên thuốc giải độc phu nhân nhà hắn điều chế, hơn nữa còn đưa cho Lục ca một viên.

"Lục ca, đây là thuốc giải độc, vào lúc nguy hiểm có thể cứu mạng."

Lục ca trịnh trọng gật đầu, tiếp lấy viên thuốc.

Mặc dù hai huynh đệ bọn họ không biết những vùng lân cận có độc hay thứ gì đó tương tự vậy hay không, nhưng nếu đây thực sự là nơi ở của Tư Manh tiên sinh thì việc có độc là điều không thể tránh khỏi.

Tất nhiên, bọn họ cũng biết rằng Tư Manh tiên sinh có thể nói ra ngọn đồi thứ sáu đã tốt lắm rồi, nếu còn tiếp, không điều gì có thể đảm bảo rằng ông ta không dẫn huynh đệ bọn họ vào một cái bẫy nào đó.

Thay vì để ông ta lừa, chẳng bằng để huynh đệ bọn họ tự tìm sẽ an toàn hơn.

Hai huynh đệ cùng nhau loại bỏ các chướng ngại vật trước mắt, Mặc Cửu Diệp cũng không quên cẩn thận quan sát xung quanh.

Dựa theo kinh nghiệm đi đến sơn trang của Tư Manh, đã là địa bàn của Tư Manh thì độc hay những thứ tương tự như vậy nhất định không thể thiếu.

Ngay khi Mặc Cửu Diệp loại bỏ chướng ngại vật trước mắt, dưới chân lập tức hiện ra một cái hố.

Hắn liền giơ tay ngăn Lục ca lại.

"Lục ca cẩn thận."

Lục ca lập tức thấy không ổn, vừa nói, huynh đệ bọn họ cùng lùi về phía sau vài bước.

Một lần nữa cẩn thận kiểm tra phía trước, quả nhiên phía trước bụi gai vừa dọn là một cái hố sâu chắn ngang.

Trên núi xuất hiện các loại hố sâu như này cũng không hiếm thấy, hầu hết đều do con người làm ra.

"Cửu đệ, cái hố này có điều gì đó không ổn." Lục ca nhắc nhở.

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ta nghi ngờ bên trong có độc." Nói đến độc, Lục ca cũng không cách giải quyết, nhưng dù sao đi nữa hắn ta vẫn không quên thuốc giải mà Cửu đệ cho mình.

"Cửu đệ, chúng ta có nên dùng thuốc giải độc hay không?"

"Khoan đã, để ta qua đó xem xét một chút." Mặc Cửu Diệp nói xong, liền tiến về phía trước thăm dò thêm lần nữa.

Lục ca nhắc nhở: "Cẩn thận." Cùng lúc hắn ta cũng nâng cao cảnh giác, một khi Cửu đệ gặp chuyện, hắn ta sẽ lập tức xông lên.

Mặc Cửu Diệp mở những bụi gai đã bị hai người chặt đến thưa thớt ra, từng chút từng chút tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.