Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 854



Rất nhanh, trên cánh tay của Nhị ca đã có một khối u phồng rõ rệt.

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó là một khối phình to bằng hạt đậu nành dưới da.

Mặc Cửu Diệp xác nhận được vị trí của tử trùng, không dám lơ là chút nào, nhanh chóng đưa cho lục ca một chiếc bình sứ.

"Lục ca, chút nữa khi nhìn thấy cổ trùng, mau chóng cho nó vào bình sứ."

Lục ca trịnh trọng gật đầu, trong tay cầm chắc bình sứ, nhìn chằm chằm động tác của Cửu đệ không chớp mắt.

Mặc Cửu Diệp giơ d.a.o lên và rạch một vết trên cánh tay của Nhị ca

Một con cổ trùng màu đen xuất hiện trước mặt hai huynh đệ.

Lục ca không hề do dự chút nào, nhanh chóng bỏ tử trùng mới lú đầu ra vào trong bình.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng khử trùng và cầm m.á.u vết rạch của Nhị ca rồi khâu lại, tuy kỹ thuật khâu của hắn không được tốt lắm nhưng bù lại ở chỗ hiệu quả rất tốt.

Tiếp tục cách làm đó, Mặc Cửu Diệp tìm thấy mẫu trùng đang điều khiển đại ca của mình, và tiến hành loại bỏ.

Sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, trán Mặc Cửu Diệp đã hiện rõ mồ hôi.

Hắn cũng không quên trấn an Lục ca.

Đại ca và Nhị ca đều đã được lấy cổ trùng ra, chỉ cần chờ thuốc mê hết tác dụng thì họ sẽ tỉnh lại."

Sau khi ước lượng thời gian, hai huynh trưởng sử dụng thuốc mê đã hơn nửa canh giờ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn họ sẽ sớm tỉnh lại.

Cơ thể của Đại ca và Nhị ca, cả người họ gầy trơ da và xương, khuôn mặt già hơn nhiều so với trong ký ức.

Đặc biệt là Đại ca, trên trán còn có một vết sẹo dài.

Bất quá, so với Tứ ca và Thất ca, thì tình hình tốt hơn rất nhiều, ít nhất tứ chi cũng không bị thương nặng.

Lúc Mặc Cửu Diệp đang cẩn thận quan sát tình hình của Đại ca và Nhị ca, đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng động nhẹ.

Hắn cùng lục ca đồng thời quay lại, liền thấy Tam ca đã hơi mở mắt.

Chỉ là không biết có phải vì chất độc trong cơ thể vẫn chưa biến mất hoàn toàn, đôi mắt huynh ấy trông hơi sưng vù.

"Tam ca, huynh tỉnh rồi à?" Vừa nói, Mặc Cửu Diệp cùng Lục ca đã ở trước mặt. Nhìn thấy hai đệ, Tam ca vẫn không dám tin đây là sự thật.

Hắn dụi mạnh đôi mắt có chút khó chịu của mình và nhìn lại.

"Lục đệ, Cửu đệ, đây là đâu?"

"Tam ca, chúng ta hiện đang ở hướng Tây núi Tiểu Khâu."

Sau khi nghe là núi Tiểu Khâu, ý thức của Tam ca bắt đầu dần dần quay trở lại.

Nhìn thấy Tam ca cố gắng muốn ngồi dậy, Mặc Cửu Diệp cùng Lục ca nhanh chóng đỡ lên.

"Tam ca, huynh đừng sốt ruột, có chuyện gì hãy từ từ nói."

Trước hết, Tam ca nhìn xung quanh, thấy Lương Hạo và những người khác nằm cách không xa, vẫn trong trạng thái hôn mê.

Ngoài ra còn có hai người nằm trên hai phiến gạch đá, trông giống như những người ăn xin, nhưng dung mạo nhìn không rõ.

"Lục đệ, Cửu đệ, bọn người Lương Hạo thế nào rồi?"

Hắn không nhận ra hai vị huynh trưởng của mình, lúc này điều quan tâm đầu tiên phải là những người huynh đệ tốt của hắn đang gặp nguy hiểm.

"Tam ca yên tâm, Lương Hạo bọn họ đã uống thuốc giải rồi, bọn họ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại."

Nghe Cửu đệ nói vậy, Tam ca cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó tiếp tục hỏi: "Tại sao họ lại xuất hiện ở đây? Chất độc trên ngọn đồi thứ sáu không làm hai đệ bị thương phải không?"

Nghĩ đến những chất độc gặp phải sau khi vào ngọn đồi thứ sáu, Tam ca vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải võ công mấy người họ cao cường, kịp thời trốn lên cây, bọn họ đã trở thành bữa ăn ngon cho lũ bọ cạp đó.

Mặc Cửu Diệp biết, Tam ca đưa Lương Hạo và những người khác lên đồi thứ sáu, chắc chắn cũng gặp những độc vật như hắn và Lục ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.