Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 857



Khi hắn xảy ra chuyện, Mặc Cửu Diệp còn là thiếu niên mười mấy tuổi, bây giờ đã trưởng thành thành một nam tử hán cao lớn tuấn tú, Nhị ca nhìn thấy hắn sẽ có chút nghi vấn cũng không trách được.

“Nhị ca, là đệ, đệ là Cửu Diệp.”

Giây phút này đầu của Nhị ca lúc này cảm thấy có chút không đủ dùng.Người đứng trước mặt quả thực có vẻ ngoài giống Cửu đệ, nhưng trong ấn tượng của hắn thì hắn có vẻ dày dặn kinh nghiệm hơn Cửu đệ rất nhiều.

“Đệ thật sự là Cửu đệ sao?”

Bị tra hỏi, Mạc Cửu Diệp không hề ngạc nhiên chút nào, lần cuối hắn gặp Nhị ca của mình, đã là thời gian hơn năm năm trước rồi.

"Nhị ca, đệ là Cửu Diệp, năm nay đệ đã hai mươi hai tuổi."

"Đệ nói cái gì?" Nhị ca càng thêm bối rối hơn.

Ngay lúc Mặc Cửu Diệp đang có ý định giải thích ngắn gọn thì bên Đại ca cũng có động tĩnh.

"Nhị ca, lát nữa đệ sẽ giải thích cho huynh."

Khi họ đang nói chuyện, Mặc Cửu Diệp và Lục đệ đã đến trước giường đá của Đại ca.

Lục ca nắm lấy tay Đại ca, nhẹ nhàng gọi: "Đại ca... Đại ca... đệ là Cẩn Niên."

Mặc Cửu Diệp cũng làm như vậy, đứng trước mặt Đại ca và gọi.

Dung mạo Mặc Quân Duệ dường như có tình trạng tốt hơn so với Nhị ca, khi đồng thời được gọi, hắn đã ngồi dậy nhờ mượn sức mạnh của cánh tay Lục đệ.

"Lục đệ, Cửu đệ, huynh như vậy là bị sao vậy?"

Khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, hắn nhất thời cũng không dám nhận, nhưng vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng, hình như hắn tựa như nghe được Cửu đệ nói bản thân đã hai mươi hai tuổi.

Hơn nữa nhìn người trước mặt từ nét mặt chân mày có thể khẳng định chắc chắn người này chính là Cửu đệ.

Lục đệ càng không cần phải nói, khuôn mặt hắn vẫn như vậy, chỉ là trưởng thành hơn chút thôi.

Thấy thân phận đệ đệ của mình không bị Đại ca hoài nghi, Mặc Cửu Diệp giải thích đơn giản.

"Đại ca, Nhị ca, năm xưa trên chiến trường mấy huynh gặp nạn là bị người Nam Cương tính toán..."

Mặc Cửu Diệp kể lại và giải thích ngắn gọn sự việc đã qua.

Nhị ca chăm chú lắng nghe, khi nghe tin nam nhi của người Mặc gia gặp phải nhiều tai bay vạ gió, tới việc Mặc gia lại bị Hoàng đế Thuận Vũ tịch thu tài sản và bị đày ải, thì vô cùng tức giận.

Hắn ta dùng nắm đ.ấ.m rồi đ.ấ.m mạnh vào chiếc giường đá phát tiết sự tức giận trong lòng.

Trong hang động vang lên một âm thanh trầm đục, giường đá vỡ tan thành từng mảnh.

Nhị ca đang nằm trên giường cơ thể nhanh nhẹn bật dậy, ổn định xuống đất, tức giận nói.

"Những tên khốn kiếp này, nam nhi nhà họ Mặc trung thành với Đại Thuận, nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy."

Dứt lời, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, nói hắn không mảnh vải che thân cũng không quá đáng.

Nếu không phải hắn quanh năm bị nhốt ở đây không rửa mặt, đen đến có thể phát sáng, người khác hẳn sẽ nhận ra lúc này mặt hắn đỏ như m.ô.n.g khỉ.

Giống như cảnh tượng thịnh nộ của Nhị ca như vậy, Mặc Cửu Diệp đã nhìn thấy rất nhiều lần. Sau khi mỗi vị huynh trưởng được giải cứu và tỉnh lại, trong lòng họ sẽ bộc lộ sự bất mãn ở mức độ khác nhau.

So sánh với nhau thì Đại ca bình tĩnh hơn nhiều.

"Lục đệ, Cửu đệ, vừa rồi hai đệ vừa mới nói phụ thân cũng gặp nạn giống như huynh đệ chúng ta, nhưng hiện vẫn chưa tìm được phụ thân người sao?"

"Đúng rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài tìm người đi, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, phụ thân hẳn cũng ở gần đây."

Mặc Cửu Diệp dứt lời, chân đi về hướng phía cửa hang động.

Hắn thấy, mặc dù Đại ca và Nhị ca đều trúng Khôi Lỗi cổ, nhưng may mắn ở việc Tư Manh tiên sinh không để bọn họ c.h.ế.t đói, nhìn thân thể bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.