Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 861



Nhưng Mặc Cửu Diệp là người nào? Hắn là chiến thần được người dân Đại Thuận ca tụng, nếu là hắn xuất thủ, làm sao con hổ còn có hy vọng sống sót? Dao găm không chút sai lệch đ.â.m thẳng vào cổ họng con hổ, nó chỉ hừ hừ vùng vẫy mấy cái rồi tắt thở bỏ mạng.

Mặc Cửu Diệp rút d.a.o găm ra, lau sạch vết m.á.u trên lông hổ, sau đó quan sát xung quanh.Hắn nhớ lại lúc nhảy vào bãi đầm lầy, độ cao thân thể rơi xuống ít nhất là ba trượng.

Như vậy chắc chắn, hiện tại hắn đang ở một nơi giống như đường hầm dưới lòng đất.Tuy nơi này có ánh sáng nhưng vẫn rất tối tăm, Mặc Cửu Diệp dứt khoát lấy đèn pin từ trong túi ra. Hắn chiếu đèn lên đỉnh đầu.

Từ ánh sáng của đèn pin rõ ràng có thể thấy nó hơi đung đưa, hơn nữa trông không khác gì so với bãi đầm lầy ở bên ngoài.

Hắn vẫn chưa thể xác định được cái này rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn có thể chắc chắn, vật này có tính xuyên thấu, hắn tiến vào từ trên đó, hơn nữa cũng không làm nó bị hỏng.

Mới vừa rồi lúc con hổ vừa tiến vào đường hầm dưới lòng đất này, âm thanh nó phát ra có thể truyền ra bên ngoài, vậy thì cũng có nghĩa là nơi này không có hiệu quả cách âm.

Vì để cho các vị huynh trưởng an tâm, Mặc Cửu Diệp la lớn: "Các huynh, đệ đã bình an tiến vào, bây giờ rất an toàn."

Hắn vốn chỉ định báo tin bình an, ai ngờ, vừa nói chưa được bao lâu, các vị huynh trưởng liền liên tục xuất hiện. Đại ca là người đầu tiên nhảy xuống, hắn nghe được âm thanh của Cửu đệ nên phán đoán chỉ cần nhảy vào bãi đầm lầy là có thể tiến vào. Tiếp theo là Lục ca và Nhị ca, hai người bọn họ gần như đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.

"Cửu đệ, đệ có phát hiện ra cái gì chưa?" Đại ca nhanh chóng hỏi.

Mặc Cửu Diệp mới vừa g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ, lại quan sát phía trên của tầng hầm dưới lòng đất, sau đó báo bình an cho các huynh trưởng, còn chưa kịp kiểm tra nhiều hơn.

"Đệ còn chưa kịp kiểm tra."

Nghe Cửu đệ nói vậy, các vị huynh trưởng hết sức ăn ý tách ra tứ phía, mỗi người bắt đầu xem xét. Mặc Cửu Diệp cũng không hề nhàn rỗi, có các huynh trưởng ở đây, hắn chỉ có thể tạm thời thu hồi đèn pin, mượn ánh đèn dầu đi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.

Nhìn bề ngoài, tầng hầm dưới lòng đất này bốn phía đều là tường đá thông thường, tuy nhiên, bọn họ cũng không tin nơi này sẽ không có lối đi khác.

Người kiến tạo ra cái hầm này sẽ không làm một cái hố hình vuông bí ẩn nhàm chán làm gì. Mặc dù huynh đệ bọn họ còn chưa có phát hiện ra cái gì mới, nhưng cũng không hề nổi giận.

Họ tiếp tục thử xem xét lục lọi tất cả các vách tường.

Ngay khi bọn họ đang có chút thất vọng do không phát hiện ra thêm gì, Mặc Cửu Diệp bỗng nhiên khựng lại.

"Đại ca, Nhị ca, Lục ca, nếu như đệ không lầm thì đây phải là lối vào."

Nghe thấy giọng Mặc Cửu Diệp vang lên, bọn họ lập tức đi tới vây quanh hắn.

Mặc Cửu Diệp chỉ tay vào chỗ mình vừa mới chạm qua, nói: "Nơi này không quá bóng loáng, hơn nữa nó có hơi lõm xuống so với mặt tường."

Mấy vị huynh trưởng đưa tay ra chạm vào chỗ đó, cảm giác quả nhiên giống với Mặc Cửu Diệp.

"Cửu đệ, chúng ta thử đẩy nó xem." Lục ca đề nghị.

Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu một cái, bàn tay bắt đầu hơi dùng sức đẩy vào vị trí đó. Vốn tưởng rằng sẽ tốn khá nhiều sức lực, thế nhưng Mặc Cửu Diệp chỉ đẩy nhẹ một cái phiến đá liền có thể di chuyển.

Trong tầng hầm dưới lòng đất bỗng nhiên truyền ra tiếng ầm ầm chói tai.

Phiến đá trước mặt mấy huynh đệ biến mất, xuất hiện trước mắt là một con đường mòn có ánh đèn mờ mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.