Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 864



Chờ phụ thân khôi phục một chút sức lực, giải phẫu lấy cổ ra cho ông là được.

Nhưng Mặc Cửu Diệp vẫn còn lo lắng.

Đó là Khôi Lỗi cổ trong cơ thể phụ thân một ngày vẫn chưa bị diệt trừ, ông cũng sẽ không có ý thức tự chủ.

Đoán chừng sau khi tỉnh lại, ông sẽ tiếp tục làm những việc khi bị khống chế trong quá khứ.

Mặc Cửu Diệp suy tính mọi chuyện trong lòng, các huynh đệ không biết những chuyện khác, bọn họ thấy phụ thân chuyển biến tốt hơn thì nhao nhao đứng lên đi kiểm tra tình hình bên trong toàn bộ ngôi mộ.

Nơi này ngoại trừ cái quan tài và Mặc Kình vẫn còn sống ra, trên đất toàn là hài cốt của người và động vật.

Như vậy có thể xác định, phụ thân đã ăn những thứ này để sống đến hiện tại.

Mà nhìn dáng vẻ của ông thì chắc là bị Tư Manh tiên sinh khống chế sinh sống ở chỗ này, túc trực bên cạnh linh sàng.

Vì vậy, huynh đệ bọn họ kết luận, những hài cốt của động vật đều là thức ăn cho phụ thân chứ không phải do ông săn bắt ở ngoài mang về.

Nếu thế, công dụng của Mặc gia Đại ca và Nhị ca ở nơi này không cần nói cũng biết.

Tư Manh tiên sinh thật biết sắp đặt, để cho Mặc Kình ở đây túc trực bên linh cữu, còn Mặc gia Đại ca và Nhị ca ở bên ngoài phụ trách săn thú hoang về cho ông ăn, như vậy liền có thể bảo đảm phụ tử bọn họ sẽ có thể sống sót cho tới bây giờ.

Mà ở vị trí chính giữa phòng, nơi đặt chiếc quan tài kia, không hề nghi ngờ chính là của trưởng công chúa Nam Cương Viên Manh.

Cẩn thận quan sát thêm lần nữa, bốn phía quan tài có tổng mười bài vị, phía trên lại có khắc tên của tất cả nam nhân Mặc gia. Không chỉ vậy, trên bài vị còn khắc cả thời gian bọn họ qua đời.

Chẳng qua thời gian thì có chút đặc biệt, lại là vào ngày mồng bảy tháng bảy năm nay.

Bây giờ mới là cuối tháng năm, nói cách khác, cách mồng bảy tháng bảy còn hơn một tháng.

Người vẫn còn sống lại đã làm xong bài vị cho bọn họ, còn khắc cả thời gian qua đời.

Cái này đủ để chứng minh rằng âm mưu của Tư Manh tiên sinh chính là bắt toàn bộ nam nhân Mặc gia. ngày mồng bảy tháng bảy năm nay g.i.ế.c bọn họ, nhằm đạt được mục đích vì Viên Manh báo thù.

Huynh đệ bọn họ tức giận liền ném toàn bộ bài vị vào chậu đồng, Lục ca lấy cây đuốc châm lửa, trong miệng vẫn còn tức giận nói: "Lão già Tư Manh, thật đúng là ức h.i.ế.p người quá đáng."

Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng tức giận tuyệt không hề kém hơn Mặc Cẩn Niên chút nào.

Mặc Cửu Diệp nhìn lửa trong chậu đồng đang cháy hừng hực đốt bài vị, tức giận đứng lên, dùng d.a.o găm cạy một góc nắp quan tài, mở nó ra.

Bên trong cũng không có t.h.i t.h.ể Viên Manh, chỉ có một bộ cung trang nhìn qua hết sức hoa lệ.

Ở một bên quan tài có một bài vị lớn, phía trên khắc rõ ràng... linh vị của ái thê Viên ManhI

Mặc Cửu Diệp thuận tay cầm linh vị lên, dùng sức bóp nát bấy, ngay sau đó lấy bộ cung trang ném vào bên trong chậu đồng.

Lửa bên trong vẫn chưa tắt hoàn toàn, gặp phải bộ cung trang dễ cháy thì lại bùng lên, ánh lửa hừng hực.

Đúng lúc đó, thuốc trợ tim trong cơ thể Mặc Kình bắt đầu phát huy tác dụng, ông đã có thể cử động nhẹ nhàng, chẳng qua nhìn có chút chậm chạp thôi. Chỉ thấy ông đưa tay hướng sang bên cạnh, rất thuần thục cầm một xấp tiền giấy lên, ngay sau đó liền chuẩn bị ném vào chậu đồng.

Đại ca thấy vậy, hai mắt liền đỏ ửng ôm lấy phụ thân.

"Phụ thân, đây là cừu nhân hại Mặc gia chúng ta, không thế đối xử với bà ta như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.