Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 870



Đây cũng là câu hỏi lớn trong đầu Mặc Cửu Diệp.

Gia đình khó khăn lắm mới được đoàn tụ nhưng tình trạng sức khỏe của phụ thân lại không mấy khả quan.

Sau khi nghe Mặc Cửu Diệp nói, Nhị ca tư thế chuẩn bị ôm lấy phụ thân, và nói: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta hãy nhanh chóng đưa phụ thân xuống núi."

Dù là trời tối và đường xuống núi khó khăn, nguy hiểm nhưng hắn ta cũng không muốn lãng phí thời gian để cứu sinh mạng phụ thân mình.

Mặc Cửu Diệp cũng có kế hoạch như vậy.

"Được rồi, chúng ta đưa phụ thân xuống núi trong đêm."

Nói xong, hắn nhìn về phía Tam ca, Lương Hạo đám người đang ngồi dưới đất.

"Tình trạng của Tam ca đã tốt hơn nhiều so với lúc mới được cứu, tin rằng sáng mai huynh ấy sẽ có thể cử động đi lại bình thường."

Lục ca biết, Cửu đệ lo lắng trên đường xuống núi có độc chướng và động vật, Tam ca và những người khác sẽ không đối phó được. Hắn bước tới và vỗ nhẹ vào vai Mặc Cửu Diệp.

"Cửu đệ, đệ và Đại ca, Nhị ca trước tiên đưa phụ thân người xuống núi trước, huynh ở lại đây chăm sóc Tam ca và những người khác, chỉ cần bọn họ có thể di chuyển được, huynh sẽ dẫn theo họ cùng rời khỏi đây." Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Được, tình hình trước mặt hiện tại chúng ta chỉ có thể làm như vậy."

Dứt lời, hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra mấy viên đan dược đưa cho Lục ca:" Đây là những viên thuốc giải độc, lúc mọi người xuống núi có thể dùng tới."

Lục ca tiếp nhận lấy viên thuốc, cẩn thận cất đi:" Mọi người sau khi xuống núi gặp được Ngũ ca, dùng tốc độ nhanh nhất hãy nhanh chóng trở về thôn Tây Lĩnh, huynh đệ chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà."

"Được." Mặc Cửu Diệp đáp lại, sau khi dặn dò Lục ca một ít việc cần chú ý, sau đó cùng Đại ca, Nhị ca đưa phụ thân cùng xuống núi.

May mắn thay hắn đã mang theo tất cả những viên dạ minh châu phát sáng trong lăng mộ, để lại vài viên cho Tam ca và những người khác để thắp sáng trong hang động, cũng trở thành công cụ chiếu sáng quan trọng nhất của họ khi xuống núi.

Với kinh nghiệm lúc leo núi, huynh đệ họ đã đưa được phụ thân xuống núi mà không tốn nhiều công sức.

Mặc dù như vậy, khi họ hội ngộ gặp được Ngũ ca, trời cũng đã gần sáng.

Ngũ ca là người phụ trách canh giữ Tư Manh tiên sinh ở dưới chân núi, nhưng không có chuyện gì xảy ra, dù sao lão già này cũng sắp c.h.ế.t chỉ còn một hơi thở, dù có muốn nhảy lên cũng không thể nhảy được.

Điều duy nhất làm hắn ta lo ngại nhất chính là Mặc Cẩn Niên và Mặc Cửu Diệp đã tiến vào trong núi suốt nguyên ngày, không hề có chút tin tức gì, điều này khiến Ngũ ca có chút bất an đứng ngồi không yên.

Lúc này, theo lý mà nói, đây là thời điểm thời gian con người ngủ ngon nhất, nhưng Ngũ ca lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Một bên hắn ta lo lắng lão hồ ly Tư Manh giở trò, nhưng một bên khác quan trọng hơn là hắn đang lo lắng cho sự an nguy của huynh đệ.

Nghe thấy trên núi có tiếng bước chân nhỏ từ xa rồi đến gần, Mặc Cửu Diệp từ xa trước tiên liếc nhìn Tư Manh tiên sinh trông như một con ch.ó chết, sau đó nhảy xuống xe ngựa.

Khi âm thanh càng ngày đến càng gần hơn, hắn có thể nhận ra phán đoán, rằng tiếng bước chân không phải của hai người.

Hắn trầm giọng hỏi: "Là người phương nào?"

Nghe được giọng của Ngũ ca, Mặc Cửu Diệp vội vàng đáp: "Ngũ ca, là đệ."

"Cửu đệ, đệ trở về rồi sao? Mọi chuyện thuận lợi chứ?"

Mặc Cửu Diệp một lòng muốn cứu phụ thân, nên hắn không muốn giải thích quá nhiều vào lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.