Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 883



Hiện tại hắn nghĩ tới ba Cổ mẫu kia còn có thể điều khiển ai nữa, nên hắn tạm thời từ bỏ ý định này.

Tuy nhiên, ba Cổ mẫu điều khiển phụ thân, đại ca và nhị ca không thể được giữ lại. Trong lúc Mặc Cửu Diệp đang suy nghĩ những chuyện này thì hắn đã giúp cha mình rửa sạch vết thương.

Vết thương tuy sâu nhưng không lớn lắm, cũng không cần khâu, chỉ cần băng bó bằng thảo dược là được. Xử lý xong việc này, Hách Tri Nhiễm không nói gì, Mặc Cửu Diệp trực tiếp đi ra ngoài, thiêu c.h.ế.t đám cổ trùng vô dụng. Sẽ rất tốt nếu thứ tai hại này có thể biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.

Kế hoạch ban đầu của Hách Tri Nhiễm là giúp Mặc Kình giải bớt một phần độc trước, sau đó chờ cơ thể hồi phục thì sẽ tiếp tục giải phần độc còn lại. Không ngờ con độc trùng này lại háo hức đầu thai đến vậy, tự mình chui đầu ra.

Sau khi kiểm tra lại tình trạng của Mặc Kình, Hách Tri Nhiễm nhận ra đây là chuyện tốt. Mặc dù cơ thể Mặc Kình không khá hơn nhưng cũng không có dấu hiệu tệ đi.

Có thể nói, con độc trùng này đã giúp ích rất nhiều, nhờ có nó Mặc Kình đỡ phải đau đớn khi phải phẫu thuật lần hai để loại bỏ nó.

Hiện tại sinh mệnh của Mặc Kình vẫn bình thường, hắn ta chỉ bị suy nhược cơ thể trầm trọng, nhưng đầu lại không hề bị ảnh hưởng gì. Ước chừng hai giờ nữa thuốc mê sẽ hết tác dụng, Hách Tri Nhiễm tranh thủ thời gian giúp hắn ta truyền một ít huyết thanh và dung dịch dinh dưỡng.

Đã gần đến lúc Mặc Kình tỉnh lại, Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đưa hắn ta ra khỏi không gian. Đặt vào xe ngựa không bao lâu thì hắn ta cũng dần tỉnh lại.

Gạt mọi chuyện khác sang một bên, thay đổi lớn nhất của Mặc Kình lúc này chính là cánh tay của hắn ta không còn vung vẩy qua lại mất kiểm soát nữa. Mặc Cửu Diệp nhanh chóng bước tới.

"Phụ thân." Mí mắt của Mặc Kình có chút nặng trĩu, hắn ta chỉ hơi nheo mắt lại. Ánh sáng bên trong xe ngựa không tốt lắm, đã nhiều năm rồi hắn ta không gặp được Mặc Cửu Diệp. Ấn tượng về Mặc Cửu Diệp vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên, cho nên khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ to lớn trước mặt, Mặc Kình có chút sửng sốt trong giây lát. Mặc Cửu Diệp vừa nhìn thấy trạng thái của cha mình liền biết có thể hắn ta không nhận ra mình.

"Phụ thân, con là Cửu Diệp đây, hãy nhìn kỹ con."

"Ngươi nói ngươi là Cửu Diệp sao?" Giọng của Mặc Kình nhỏ đến đáng thương, kèm theo có chút khàn khàn. Tuy nhiên cả Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều nghe rõ lời hắn ta nói. Nước mắt của Mặc Cửu Diệp đã ngập trong mắt hắn, hắn khó khăn gật đầu.

"Phụ thân, con là Cửu Diệp, chúng ta đã tám năm không gặp nhau rồi."

Dù sao thì, tám năm trước Mặc Cửu Diệp chỉ là một thiếu niên mới mười ba tuổi, hắn ta không nhận ra cũng là điều dễ hiểu. Các huynh đệ chờ ở bên ngoài xe ngựa, để Cửu đệ muội yên tâm chữa trị cho phụ thân nên không dám làm phiền hai người.

Vì vậy hoàn toàn đã nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa Mặc Cửu Diệp và phụ thân. Người anh cả nóng lòng muốn mở cửa xe.

"Cửu đệ, phụ thân đã tỉnh rồi sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của cha mình, Mặc Cửu Diệp nghe thấy tiếng gọi của đại ca như tìm thấy vị cứu tinh của mình.

"Đại ca, phụ thân đã tỉnh lại rồi mà không nhận ra ta, ca hãy đến giải thích cho phụ thân ta là Cửu Diệp đi."

Đại ca không còn tâm trạng nghe Mặc Cửu Diệp nói hết, trong đầu chỉ có bốn từ "Phụ thân đã tỉnh lại", còn những thứ còn lại cứ như chẳng còn gì để bận tâm nữa.

"Phụ thân, ngươi đã tỉnh rồi à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.