Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 890



Lúc mà người nhà Mặc gia phát hiện ra Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Sơ Hàn bỏ trốn cũng là buổi sáng ngày hôm sau rồi.

Hách Tri Nhiễm đã để lại một mảnh giấy ở trước cửa phòng của Mặc lão phu nhân.

Nội dung của mảnh giấy là nàng lo lắng cha và hai vị huynh đệ ở Tây cảnh gặp nguy hiểm tới tính mạng, nàng biết y thuật, một khi Mặc Cửu Diệp cứu được người ra nàng cũng có thể giúp một tay chữa trị cho bọn họ.

Về phần Mặc Sơ Hàn, cho dù Hách Tri Nhiễm không viết rõ ràng hết trong giấy, nhưng đối với sự hiểu biết của Mặc lão phu nhân về con trai mình thì bà cũng đoán được phần nào.

Đơn giản chính là tiểu tử ngốc này cũng nóng lòng muốn đi Tây cảnh giúp đỡ, cuối cùng bị Cửu nhi tức lý lẽ thuyết phục, hai người như vậy lặng lẽ lên đường.

Mặc lão phu nhân đối với việc này vô cùng tức giận, không phải vì cái gì cả mà là trong người Cửu nhi tức đang mang thai, hơn nữa cách kì sinh nở ngày càng gần rồi, nếu như ở Tây cảnh có xảy ra sơ xuất gì, cả đời này bà ấy sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Có điều, bà biết tính khí của Cửu nhi tức, nàng muốn làm chuyện gì là không thể nào ngăn cản được.

Vì vậy, sau khi nàng cùng Mặc Sơ Hàn rời đi, Mặc lão phu nhân cũng không có phái người đi tìm họ về mà chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ có thể bình an quay trở về.

Nhìn thấy Mặc Sơ Hàn, Thất ca liền huynh hăng đi lên cho hắn ta một quyền.

"Lão Bát, lá gan của đệ đúng là càng ngày càng lớn, Cửu đệ muội đâu?"

Mặc Sơ Hàn bị đánh xong cũng không dám làm loạn, dẫu sao việc hắn ta mang Cửu đệ muội ra khỏi nhà cũng quá liều lĩnh, may là dọc đường đi Cửu đệ muội vẫn bình an vô sự, nếu không hắn ta sẽ trở thành tội đồ của cả Mặc gia mất.

Hắn ta ôm chỗ bị đánh ở bụng. "Thất ca, đệ biết đệ sai rồi, nhưng giờ không phải lúc chỉ ra lỗi sai của đệ, huynh nhìn phía sau một chút đi xem rốt cuộc là ai."

Nghe thấy hắn ta nói vậy, Thất ca lúc này mới dời sự chú ý đến chiếc xe ngựa ở phía sau.

Giờ phút này người ngồi trên ngựa là Đại ca và Nhị ca cũng đã tiến lại gần, hai người đồng thời xuống ngựa.

"Thất đệ, đệ cũng đừng có oán trách Bát ca nữa, lần này may mà đệ ấy mang Cửu đệ muội tới Tây cảnh, nếu không cha đã gặp nguy hiểm tới tính mạng rồi." Đại ca thấy Bát đệ bị đánh, bất đắc dĩ giúp hắn ta giải thích.

Âm thanh này, đối với Mắc Nguyên Sách mà nói không thể quen thuộc hơn nữa, hơn nữa còn để lại cho người ta chút chút cảm giác không chân thật.

"Đại ca, thật sự là huynh sao?”

Không đợi Đại ca trả lời, Nhị ca đã đi lên phía trước.

Thực hiện cú vỗ vai một cách dứt khoát và không kiềm chế niềm vui.

"Tiểu tử nhà ngươi, sao mà chỉ nhìn thấy Đại ca mà không thấy Nhị ca sao?"

"Nhị ca." Mặc Nguyên Sách nhìn thấy người anh em ruột thịt, kích động tới mức giọng nói cũng mang chút run rẩy.

Lúc này, Tam ca cũng đi tới.

"Tốt lắm, Mặc gia chúng ta cuối cùng cũng đoàn viên, đừng cứ đứng ở cửa mãi thế, mau thu xếp ổn thỏa cho cha đi."

Nghe thấy chữ cha, Mặc Nguyên Sách lại tỏ ra kích động không thôi.

"Tam ca, huynh là nói cha cũng đã trở về rồi sao?"

Tam ca thấy có chút buồn cười nói: "Tiểu tử ngươi nghĩ gì vậy? Huynh đệ chúng ta đi ra ngoài tìm, không phải là để tìm cha cùng Đại ca và Nhị ca sao, tất nhiên là cha sẽ quay trở về cùng với bọn ta rồi."

Mặc Nguyên Sách nhìn một chút rồi lại đứng ngây ra tại chỗ, Tam ca liền nói tiếp: "Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau kêu người nhà ra đây đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.