Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 892



Nhị tẩu lao vào vòng tay của hắn ta rồi khóc lớn.

Đại tẩu chững chạc hơn nhiều so với Nhị tẩu, nhất là nàng ấy luôn nhắc nhở bản thân phải làm tấm gương tốt cho các nhi tức trong nhà nên hành động cũng không dám quá khoa trương như Nhị tẩu, chẳng qua là cố nén xúc động nhào vào lòng phu quân, y như rập khuôn mà đi tới trước mặt Mặc Quân Duệ.

“Phu quân...”

Nói không ra tiếng, Đại tẩu sớm đã nghẹn ngào không nói thành lời.

Mặc Quân Duệ thì ngược lại, thấy nương tử của mình tiều tụy đi rất nhiều, không kiềm chế được mà tiến lên ôm lấy nàng ấy vào trong lòng n.g.ự.c của mình.

"Bích Đình, thật xin lỗi, những năm này để cho nàng thương tâm rồi."

Nghe được tiếng phu quân gọi tên thân mật của mình như vậy, Đại tẩu có chút cảm thấy xúc động và ngỡ ngàng.

Từ lúc được biết tin phu quân đã tử trận, tiếng gọi tên nàng ấy như này đã từ rất lâu nàng ấy không được nghe thấy nó.

Đại tẩu hoàn toàn không còn cách nào khống chế được ưu tư trong lòng, nằm trong lòng n.g.ự.c phu quân khóc lớn. Đồng thời, còn không nhìn được đ.ấ.m nhẹ vào lòng n.g.ự.c phu quân, bộ dạng ấy giống như là muốn đem hết tất thảy những ấm ức suốt bao năm qua phát tiết ra ngoài.

Đại ca và Nhị ca bên này phu thê ôm lấy nhau khóc lóc, cũng làm cho đám nữ quyến bên này lặng lẽ rơi lệ, Mặc Hàm Nguyệt  lúc này đi bên cạnh Mặc lão phu nhân một bên lau nước mắt một bên đỡ mẫu thân.

Mặc Cửu Diệp đỡ lấy Hách Tri Nhiễm đi đến trước Mặc lão phu nhân.

Mặc lão phu nhân thấy bụng Hách Tri Nhiễm đã lớn như vậy, vốn định chỉ bảo một phen.

Ai ngờ, còn không chờ bà mở miệng, Mặc Cửu Diệp liền giành nói: "Nương, sức khỏe của cha còn có chút yếu, vẫn còn đang ở trong xe ngựa."

Mặc lão phu nhân định mở lời liền nhất thời nuốt xuống.

"Hàm Nguyệt, mau dìu nương đi xem cha con."

Mặc Cửu Diệp giành trước đi tới xe ngựa.

"Nương, để con trước tiên ôm cha vào phòng, hai người có lời gì thì từ từ nói."

Mặc lão phu nhân không có trả lời nhi tử, mà liền mở cánh cửa xe ngựa ra.

Trải qua mấy ngày điều trị, Mặc Kình đã có thể ngồi dậy một lúc.

Lúc bấy giờ ông đang ngồi dựa vào buồng xe, nghe âm thanh người thân nhận nhau bên ngoài, còn có cả giọng đã trầm đi rất nhiều của lão bà, ông nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào.

Đều do ông vô năng, mới để cho gia đình đang yên đang ổn rơi vào tình cảnh như vậy.

Cửa buồng xe bỗng nhiên bị mở ra, ánh sáng chói lóa vào mắt khiến cho Mặc Kình bỗng chợt hơi híp mắt lại.

Có điều, Mặc lão phu nhân với Mặc Cửu Diệp vừa nhìn một cái liền có thể thấy được, Mặc Kình lúc này sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Mặc lão phu nhân nhìn thấy lão gia trong buồng xe đã gầy đến trơ cả xương.

Chẳng bao lâu sau bà đã nhận ra Mặc Kình qua cặp lông mày của ông.

"Lão gia, là ông sao?”

Mặc dù như vậy, Mặc lão phu nhân vẫn có chút không dám tin tưởng như cũ, luôn cảm thấy đối phương phải thừa nhận mới là sự thật.

"Phu nhân, để cho người nhiều năm phải chịu khổ như vậy, thật xin lỗi." Mặc Kình chật vật nói.

Nghe được tiếng âm thanh quen thuộc có chút già nua này, Mặc lão phu nhân cuối cùng cũng tin được hết tất thảy những điều này không phải là giả.

Ngày hôm nay chẳng những chín nhi tử của bà vẫn sống thật tốt, ngay cả người phu quân mà được truyền tin đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy lại có thể còn sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mình.

Mặc lão phu nhân bỗng nhiên cảm thấy bản thân ngay lúc này bà như có được tất cả, tựa như trở lại như lúc các con còn nhỏ, cả nhà trọn vẹn quây quần bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.