Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 924



Bà ấy không thể tưởng tượng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, con mới vừa nói loại thú bông này là từ Mặc gia?"

"Đúng vậy nương, trên thị trường bán loại thú bông này đều là từ Mặc gia."

Lúc này, Lý ma ma như lại nhớ tới cái gì đó.

"Còn có một loại, là dùng lông con thỏ làm vật trang sức, màu sắc lại rất xinh đẹp."

"Ma ma, vật trang sức thỏ tai dài kia, cũng là từ Mặc gia."

Dừng một chút Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta tới thôn Tây Lĩnh, đã bắt đầu nuôi dưỡng con thỏ, vật trang sức lông nhung này chính là dùng da thỏ nhà mình sản xuất chế thành, các ngươi đừng nhìn giá bán trên thị trường cao, kỳ thật phí tổn rất thấp."

Hách Tri Nhiễm nói như vậy cũng là có nguyên nhân.

Trước mắt hoàn cảnh sinh hoạt của Mặc gia không thua gì những gia đình giàu có trong thành đó, thậm chí còn chỉ có hơn chứ không kém, tiền bạc này cần phải có xuất xứ hợp lý.

Tuy nói bán thú bông lông nhung và nuôi dưỡng con thỏ đều rất kiếm tiền, nhưng nếu nói kiếm tới nhiều như vậy, rất khó khiến người tin phục.

Cũng thật là như thế, từ khi Mặc gia tới thôn Tây Lĩnh, đặt mua những sản nghiệp đó không đơn giản chỉ là bán thú bông lông nhung này làm lên lợi nhuận, hoặc nhiều hoặc ít đều mượn dùng một ít tài vật quốc khố.

Hách phu nhân lại không phải người làm ăn gì, căn bản không có đầu óc kinh tế gì.

Bà ấy chỉ nghe nữ nhi nói, một thú bông hai mươi lượng, hơn nữa vật trang sức xinh đẹp kia nguyên vật liệu lại là Mặc gia tự sản xuất, bà ấy cũng đã tin tưởng tài lực Mặc gia không nghi ngờ.

Mặc gia không thiếu bạc, sinh hoạt có thể trôi qua hậu đãi, là chuyện Hách phu nhân thích nghe ngóng nhất. Tuy mình không thể thường xuyên nhìn thấy nữ nhi, chỉ cần nàng sống tốt, Hách phu nhân cũng đã an tâm.

Hiện giờ nhìn thấy Mặc lão phu nhân, còn có nữ tế của mình, bộ dáng đều là yêu quý có thêm với nữ nhi bảo bối của bà ấy, vốn Hách phu nhân lòng đầy lo lắng cuối cùng cũng buông xuống một nửa.

Đương nhiên, một nửa chưa buông kia chính là chuyện trong bụng nàng có mang hai đứa nhỏ, điểm này, ở trước khi Trương Tam đi kinh thành mời được thánh thủ phụ khoa kia, bà ất vẫn không thể làm được không lo lắng.

Hách Tri Nhiễm cũng không biết suy nghĩ trong lòng mẫu thân, thấy trên mặt bà ấy không hề mặt ủ mày u giống mới lúc vừa nhìn thấy mình, cho rằng bà ấy nhìn thấy mình sống không tồi đã hết buồn.

Đồng thời nàng cũng rõ ràng, mẫu thân xa ngàn chạy đến Tây Bắc ở ngay lúc này, chính là vì đi đẻ với nàng, chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi.

Mặc lão phu nhân cũng có suy nghĩ như thế.

"Thông gia mẫu đến Tây Bắc chuyến này, nhất định phải ở lâu một thời gian, bà vừa đến nơi này còn không biết, nhà chúng ta có rất nhiều thứ mới lại, bảo đảm khiến bà ở lại là không muốn trở về."

Nếu là đặt ở lúc Hách phu nhân mới vừa vào thôn, thông gia mẫu nói ra lời như vậy, Hách phu nhân là trăm triệu sẽ không tin.

Hiện giờ nhìn thấy phòng ở và bài trí xinh đẹp của nhà nữ nhi như thế, bà ấy biết Mặc lão phu nhân cũng không nói mạnh miệng.

Nơi này cách xa phố xá sầm uất ồn ào náo động, trước cửa sau hè khiến người nhìn thấy thoải mái như vậy, đặc biệt là trong phòng, có thể nói nhìn còn thoải mái hơn hoàng cung.

Ghế dựa dưới người không biết là làm bằng gì, mềm mại, ngồi lên cảm giác mỏi mệt một đường đều biến mất hơn phân nửa.

Có thể nói, Hách phu nhân đã bắt đầu thích nơi này. "Xác thật như thông gia mẫu nói, lần này ta tới chính là muốn chăm Nhiễm Nhiễm sinh sản, chỉ sợ phải quấy rầy chút thời gian."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.