"Nương, kỳ thật ngọn núi này cũng là sản nghiệp của Mặc gia, lúc ấy con và phu quân thấy trên thuyền hàng người nước ngoài mang theo thật nhiều mầm cây ăn quả nơi này không có, nên đều mua trồng ở trên núi.
Nếu nương cảm thấy hứng thú, con có thể dẫn người đi xem."
May mắn từ nhỏ Hách phu nhân chính là lớn lên ở trong thành gia đình giàu có, với phương diện gieo trồng một chút cũng đều không hiểu.
Nếu không bà ấy khẳng định muốn lải nhải nữ nhi và nữ tế không biết sinh hoạt, cây ăn quả nước ngoài có tốt, cũng không phải nơi nào cũng đều có thể gieo trồng thành công, mua tới còn không phải không duyên cớ vất bạc đi sao?
Chỉ bởi vì bà ấy không hiểu, cho nên không nghĩ nhiều như vậy.
Hách phu nhân nhìn bụng to của nữ nhi.
"Chúng ta đi ở chân núi, cơ thể của con không tiện, không cần đi lên chỗ cao."
Hách Tri Nhiễm lên tiếng, dẫn theo mẫu thân đi xem cây ăn quả.
Những cây ăn quả đó tuy nói đã nuôi lớn ở không gian mới lấy ra gieo trồng, nhưng năm thứ nhất gieo, không có khả năng xuất hiện kết quả kỳ tích năm đó.
Bởi vậy, hai mẫu nữ nhìn thấy cây ăn quả trừ ngoại hình khác nhau ra, gần như đều là lá cây màu xanh lục.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là vậy, Hách Tri Nhiễm mắt sắc phát hiện, gần chỗ mấy cây cherry trên cây có trái cây thưa thớt.
Đây là chuyện chính nàng mình cũng chưa nghĩ đến.
Hơn nữa cherry đã chín, trái cây vừa to lại đỏ ở dưới phụ trợ của lá xanh rất thấy được.
Có không gian ở đây, ngày thường Hách Tri Nhiễm muốn ăn cái gì là có thể ăn đến cái đó, nàng cũng không phải mắt thèm mấy quả cherry này, mà là bởi vì gieo trồng thành công trong lòng vui vẻ. "Nương, người mau xem, cái này chính là anh đào, chua chua ngọt ngọt ăn đặc biệt ngon." Hách Tri Nhiễm cũng không nói tên cherry, nàng cảm thấy gọi anh đào ở thời đại này càng thêm bình dân hơn.
Rất nhiều cây trên núi đều có anh đào, gọi ra như vậy tương đối dễ dàng được người tiếp thu.
Mắt thấy Hách Tri Nhiễm đã xách làn váy lên, đi đến tới cây anh đào gần nhất, Hách phu nhân vội vàng tiến lên đỡ nàng.
"Nhiễm Nhiễm, để nương đi, con chờ ở chỗ này."
Hách phu nhân nói xong, nhanh chóng vòng qua nữ nhi, đi tới cây ăn quả.
Hách Tri Nhiễm biết, mình không thể thể hiện quá mức, như vậy dễ dàng khiến thân nhân lo lắng, ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ chờ.
Hách phu nhân cho rằng nữ nhi nóng vội muốn ăn anh đào kia, trong lòng muốn ngắt nhanh một ít cho nàng.
Hách Tri Nhiễm thấy mẫu thân đã hái được hai quả, lớn tiếng nói: "Nương, cái này ăn rất ngon, người nếm thử."
Hách phu nhân vô cảm với sự vật mới mẻ, nhưng thấy nữ nhi nói như vậy, cũng không nghĩ làm hỏng hứng thú của nàng, dùng khăn xoa lau đưa vào trong miệng.
Hách Tri Nhiễm cười nhìn vẻ mặt của bà ấy.
Chỉ thấy mày Hách phu nhân vừa mới còn nhíu chặt dần dần giãn ra, ngay sau đó cười nói: "Nhiễm Nhiễm, anh đào này ăn thật ngon."
So dưa hấu vừa mới ăn và trái cây khác còn ăn ngon hơn.
Dứt lời, Hách phu nhân đã gấp không chờ nổi tiếp tục hái, trái cây ăn ngon như vậy, nữ nhi của bà và tiểu ngoại tôn phải nhanh nhấm nháp mới tốt.
Chỉ tiếc, lúc hai mẫu nữ ra cửa cũng không mang theo một loại đồ vật như giỏ tre, dáng vóc anh đào quá lớn, sau khi Hách phu nhân hái được mấy quả, trong tay cũng không cầm được nữa.
Rơi vào đường cùng, bà ấy chỉ có thể về bên người Hách Tri Nhiễm trước, để nàng đỡ thèm trước.
Từ trước đến nay Hách Tri Nhiễm đều không có nhiều quy củ như cổ nhân, thấy mẫu thân lại đây, trực tiếp xách làn váy lên làm thành chỗ để.