Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 937



Tiếng nổ mạnh vừa rồi, Mặc lão phu nhân và nhóm tẩu tẩu cũng đều nghe được.

Chẳng qua các nàng không rõ ràng uy lực của hỏa dược lắm, càng không biết là nam nhi nhà mình đã xảy ra ngoài ý muốn.

Hay là bởi vì Mặc Cửu Diệp bọn họ cõng vài vị huynh trưởng xuống núi, trùng hợp bị Ngọc Nhi đụng phải, Ngọc Nhi mới chạy tới thông báo cho các nàng.

"Nương, không có chuyện gì, đại ca bọn họ ở trên núi xảy ra chút ngoài ý muốn, con và Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị trở về lấy thuốc."

Rất nhanh mẫu thân và nhóm tẩu tẩu sẽ đi nhà ngũ ca xem xét tình huống, Mặc Cửu Diệp không muốn bọn họ lo lắng cũng qua loa lấy lệ, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ ăn ngay nói thật.

Mặc dù như vậy, nhóm tẩu tẩu vẫn là sợ tới mức không nhẹ.

Đặc biệt là nhị tẩu, từ trước đến nay giọng nàng luôn to.

"Cửu đệ, nhị ca đệ thế nào? Hắn sẽ không c.h.ế.t chứ?"

Lời này vừa ra, đại tẩu luôn rất đoan trang đều không thể bình tĩnh, bởi vì mấy ngày nay phu quân nàng ấy vẫn luôn đều ở trên núi.

Còn có tam tẩu và ngũ tẩu, hai người đều cảm thấy dò hỏi đều là đang chậm trễ thời gian, vòng qua Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chạy vào trong nhà ngũ ca.

Nhị tẩu thấy các nàng đều đi vào, phản ứng cũng rất nhanh chạy theo.

Mặc lão phu nhân lại vững vàng bình tĩnh rất nhiều, bà tin tưởng Cửu Nhi tử nói, nếu mấy huynh đệ kia thực sự có cái gì nguy hiểm, hắn cũng không có khả năng trấn định như thế.

Bởi vậy lão nhân gia rất bình tĩnh đi vào, vừa đến cửa đã nghe được trong phòng truyền ra một trận quỷ khóc sói gào...

"Phu quân, chàng mau tỉnh lại, chàng không thể c.h.ế.t được... Chàng mở to mắt nhìn ta... Lần này nếu chàng lại c.h.ế.t một lần, ta cũng không sống... Hu hu hưu..." Mọi người toàn bộ ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn nhị tẩu, nàng ấy khóc đến trời đất tối tăm.

Vài vị tẩu tẩu khác chạy vào tuy không giống khoa trương như nàng ấy, Nhưng đều vây quanh phu quân nhà mình rớt nước mắt, duy chỉ có ngũ tẩu tốt một chút, tuy phu quân nàng ấy nhìn qua đen như mực, nhưng lại tốt lành đứng ở nơi đó.

Ngũ tẩu cũng không chê bẩn, ôm cánh tay ngũ ca nhìn vài vị tẩu tẩu khóc, cũng lau nước mắt theo.

Mặc lão phu nhân biết nhìn mặt đoán ý, thấy ngũ nhi tử và lục nhi tử đứng ở nơi đó, vẻ mặt cũng không có vẻ rất khổ sở, đã biết mấy nữ nhi tức kia náo loạn ô long.

"Được rồi, mấy đứa các con đều đừng khóc, không phải Cửu Diệp nói bọn họ chỉ là đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn sao? Nếu bọn họ thật sự có việc, sao cửu đệ và cửu đệ muội các con có thể rời đi?"

Tuy vài vị tẩu tẩu đều rất nghe bà bà nói, nhưng giờ phút này mệnh của phu quân cũng không ổn, các nàng nào còn có thể nghe vào?

Mặc lão phu nhân thấy mình nói không có tác dụng, hung hăng gõ cái bàn bên cạnh một chút.

“Ta nói các con cũng chưa nghe được sao?”

Lần này, giọng của bà hơi cao, rốt cuộc nhóm tẩu tẩu có phản ứng.

Nhị tẩu nức nở nói: "Nương, mệnh của phu quân con cũng không ổn, con còn không thể khóc sao?"

Mặc lão phu nhân nhìn thấy nhị nhi tức cái dạng này, tức giận đến đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhị ca nằm ở trên giường phát ra tiếng ho khan rất nhỏ.

Ngay sau đó hắn ta lẩm bẩm nói: "Ta không chết..."

Tuy giọng nói này mỏng manh, nhưng vừa rồi bị Mặc lão phu nhân quát lớn một tiếng, trong phòng rất yên tĩnh, mọi người đều có thể nghe được.

Mọi người toàn bộ nhìn về phía nhị ca.

Giờ phút này nhị tẩu đã nhào vào trên người hắn ta dùng sức lay động. "Phu quân, chàng thật sự không c.h.ế.t sao... Hu hu hu... Thật tốt quá chàng còn sống... Hu hu hu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.