Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 971



May mắn vài vị huynh trưởng đã làm ra rất nhiều bom, chỉ chờ thất ca dẫn những bộ hạ Nam Cảnh đó trở về, xây dựng quân đội thuộc về Mặc gia.

Đến lúc đó, hắn không ngại cá c.h.ế.t lưới rách với những người không muốn để Mặc gia sống yên ổn đó.

Đương nhiên, hiện giờ Mặc gia đã đại đoàn viên, hắn lại sắp trở thành phụ thân của hai đứa nhỏ, không có khả năng lỗ mãng hấp tấp lấy tánh mạng ra đùa.

Đây cũng chỉ là một điểm mấu chốt của Mặc Cửu Diệp, chỉ cần những người không có mắt đó không trêu chọc Mặc gia hắn, hắn tình nguyện trôi qua cuộc sống mặt trời mọc đi cày cuối ngày mà về cả đời.

Mặc Cửu Diệp vì chứng thực phân tích của mình chuẩn xác hay không, nói vài câu với Đường Minh Duệ, lộn trở lại nha môn.

Đường Minh Duệ lại là nóng vội buôn bán dưa hấu, cũng không có lập tức về nhà, mà là gọi mấy chiếc xe đi thôn Tây Lĩnh.

Dù sao Mạnh Hoài Ninh cũng chỉ là yêu cầu hắn không thể rời khỏi Doãn Thành, thôn Tây Lĩnh cũng thuộc về trong phạm vi Doãn Thành, hắn ta tự mình đi một chuyến cũng không tính vi phạm mệnh lệnh.

Chuyện bán dưa hấu hắn ta cũng không cần lo lắng, lúc đầu bán dưa gang cũng đã nghĩ sẵn chiêu số, chỉ cần định giá cả cho thuộc hạ cầm đi bán là được.

Mặc Cửu Diệp nghĩ chính là, chuyện này phải tìm đến chỗ đột phá, đầu tiên là phải khiến Vương Lâm nói thật, mặt khác chính là Trần Võ, hắn muốn hỏi đối phương một chút người giả mạo Đường lão bản kia trông như thế nào.

Nhóm quan sai đều biết Mặc Cửu Diệp là cửu ca tương lai của huyện lệnh đại nhân bọn họ, hắn đã đến tự nhiên sẽ không bị ngăn trở.

Mặc Cửu Diệp rất thuận lợi đi tới công đường.

Lúc này Vương Lâm đang ở chịu hình, đôi tay bị cái giá kẹp lấy, đau đến hắn ta kêu thảm thiết liên tục.

Ở trong mắt Mặc Cửu Diệp, nếu không phải người tâm tính đặc thù cương nghị, rất khó cắn chặt khớp hàm đến c.h.ế.t như vậy.

Nhưng hắn thấy thế nào Vương Lâm đều không giống người có tâm tính cứng cỏi.

Như vậy cũng chỉ có một khả năng, Vương Lâm này chắc chắn có nhược điểm gì rơi ở trong tay nhân gia.

Vì chứng thực ý nghĩ của mình, Mặc Cửu Diệp đi đến trước mặt hắn ta.

"Vương Lâm, ngươi có người nhà không?"

Nghe được hai chữ "người nhà", nháy mắt Vương Lâm thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vừa mới đau đến nhe răng trợn mắt cũng trở nên khẩn trương lại đần độn.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, Mặc Cửu Diệp đã biết mình hỏi đúng rồi.

"Hiện giờ người nhà của ngươi đã ở trong tay của ta, nếu ngươi còn muốn giấu giếm cho người nọ, chẳng những chính mình phải chịu tội, người nhà của ngươi cũng đừng nghĩ rơi vào kết quả tốt. Chính ngươi chịu tra tấn cũng thôi, ngươi còn không thể thống khoái đi tìm chết, loại thống khổ chậm rãi bị tra tấn này, chắc chắn người bình thường đều không thể thừa nhận đi?"

Nói xong lời cuối cùng, Mặc Cửu Diệp vẫm nhịn không được đe dọa một phen.

Mạnh Hoài Ninh và Mặc Sơ Hàn đều không rõ ràng đến tột cùng trong hồ lô của Mặc Cửu Diệp muốn làm cái gì, nhưng bọn họ đều rõ ràng thấy được vẻ mặt biến hóa của Vương Lâm, biết Mặc Cửu Diệp nói lời này có tác dụng.

Bởi vậy, hai người cũng chỉ là duy trì thái độ bàng quan, nhường sân nhà cho Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp cũng chỉ là muốn thử thăm dò hỏi nhược điểm gì đó nắm ở trong tay người khác.

Thường thấy nhất chính là người nhà bị giam, lấy cái này làm uy hiếp.

Hắn thừa thắng xông lên: "Nếu ngươi thật sự không thèm để ý c.h.ế.t sống của bọn họ, hiện tại ta có thể rời đi từ nơi này." Nói xong, Mặc Cửu Diệp đã xoay người làm ra tư thế muốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.