Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 985



"Kinh Tiên Lâu thì có thể như thế nào?" Mặc Cửu Diệp nhịn không được bật cười.

Tiết Phàm vừa mới nói như vậy cũng là dưới tình thế cấp bách hành động bất đắc dĩ, giờ phút này thấy đối phương căn bản không để Kinh Tiên Lâu vào mắt, hắn ta chỉ có thể nghĩ một biện pháp chạy thoát khác.

"Ta không biết đến tột cùng các ngươi là người nào, ta mới đến Tây Bắc, cũng không đắc tội ai, các ngươi đối xử với ta như vậy có phải không hợp lý hay không?"

Nghe Tiết Phàm nói mấy câu, Mặc Cửu Diệp có thể kết luận người này tuyệt đối là hạng người gian xảo, hoàn toàn khác với diện mạo nhìn qua hơi biết điều kia của hắn ta.

Đối mặt với người như vậy, Mặc Cửu Diệp mới lười đến vòng vo với hắn ta.

"Vì sao ngươi phải giả mạo Đường lão bản?"

Nghe xong vấn đề này, Tiết Phàm chợt cứng đờ trong một lát, nhưng rất nhanh đã bị hắn ta che giấu đi.

"Ngươi đang nói cái gì, ta căn bản nghe không hiểu."

Mặc Cửu Diệp tiến lên, một chân đạp lên tay hắn ta để trên mặt đất, ngay sau đó lại dùng sức nghiền áp vài cái.

"Nghe không hiểu sao? Ha hả..." Khi nói chuyện, hắn lại dùng sức nghiền áp vài cái.

Trước không nói mục đích người này tới Tây Bắc có quan hệ với Mặc gia hay không, chỉ bằng chuyện hắn ta giả trang Đường Minh Duệ thuê hung thủ g.i.ế.c người, hắn ta nên chết.

Tiết Phàm bởi vì trúng mê dược, thân thể còn giống như hư thoát không có sức lực gì.

Bị Mặc Cửu Diệp giẫm lên nghiền áp, hắn ta cũng không có sức lực giãy giụa, nhưng, từ vẻ mặt trở nên vặn vẹo kia của hắn ta đã biết, tay hắn ta có bao nhiêu đau.

Người này còn rất giỏi chịu đựng, mặc dù đau, hắn ta cũng không có biểu hiện xin tha.

"Ngươi đây là lạm dụng tư hình, ta muốn báo quan."

Mặc Cửu Diệp coi như đã nhìn ra, gia hỏa này tuyệt đối chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Hắn không có nhiều thời gian lãng phí ở chỗ này như vậy, giơ lên hung hăng cắm chủy thủ ở trên đùi hắn ta, tới tới lui lui vài lần mới dừng tay.

Máu tươi đã sũng quần Tiết Phàm.

Mặc Cửu Diệp không hề nương tay, mà là tiến lên kéo một ống quần của hắn ta ra, lộ ra miệng vết thương còn đang đổ m.á.u bên trong.

Giờ phút này Tiết Phàm cũng đã nhìn rõ, người trước mắt chẳng những tàn nhẫn độc ác, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn.

Ngay ở lúc hắn ta suy nghĩ muốn ứng đối như thế nào, Mặc Cửu Diệp đã lấy ra một bao giấy, đổ bột phấn màu trắng bên trong vào miệng vết thương của hắn ta.

Chỉ thấy miệng vết thương của Tiết Phàm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu thối rữa, ngay sau đó lộ ra xương trắng...

Đau đớn xuyên tim trải rộng toàn thân Tiết Phàm, đây còn không phải quan trọng nhất.

Da thịt thối rữa đã hoàn toàn đánh nát tâm trí của Tiết Phàm, giờ phút này hắn ta đã bị dọa choáng váng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp.

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Mặc Cửu Diệp hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm bao giấy đựng thuốc bột kia.

"Tự nhiên là muốn ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta."

Tiết Phàm nhìn chằm chằm lỗ thủng trên đùi chỉ to hơn ngón tay kia của mình một ít, còn trào nước mủ ra phía ngoài, đã tới bên cạnh gần hỏng mất.

Mặc dù như vậy, hắn ta cũng không muốn nói ra cái gì.

Hắn ta cố gắng thở ra một hơi, làm bộ muốn đ.â.m về phía tường vây cách mình gần nhất. - Ba huynh đệ Mặc gia thấy thế, gần như đồng thời ra tay khống chế được người. Mặc Sơ Hàn tương đối không có kiên nhẫn, nhìn thấy người ngoan cố lại mạnh miệng như vậy thì tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.