Tia mắt của Biên Phi Phượng quét qua một lượt và cười khẩy :
- À thì ra Cốc chủ cậy vào thế đông hiếp yếu chăng?
Và nàng dời ánh mắt về Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan trầm giọng :
- Giang nhị công tử, Tam sư muội, hai người hãy bước sang bên này.
Giang Hàn Thanh nhướng mày, hắn chưa kịp nói gì thì Tôn Phi Loan đã kéo đến hắn và nói nhỏ :
- Giang lang đừng ra, hãy để cho thiếp nói chuyện với đại sư huynh..
Vừa nói nàng vừa chầm chậm bước ra nghiêng mình :
- Tiểu muội xin tham kiến đại sư huynh.
Ðúng là thói quen, rõ ràng là đàn bà, thế nhưng họ vẫn gọi “Ðại sư huynh”.
Biên Phi Phượng lạnh lùng :
- Dưới con mắt của ngươi bây giờ sư phụ không có, huống ho chi là thứ sư huynh.
Tôn Phi Loan nói :
- Một ngày là thầy thì chung thân không thể nào quên, ân sư như núi thái sơn, tiểu muội làm sao quên được, chỉ có điều tiểu muội có chuyện vạn bất đắc dĩ không thể nói ra..
Biên phi Phượng gắt giọng :
- Vạn bất đắc dĩ phải phản thầy theo trai phải không?
Trước mặt mọi người, câu nói của Biên Phi Phượng làm cho Tôn Phi Loan đỏ mặt, nàng quắt mắt lạnh lùng :
- Ðại sư huynh muốn cho người tôn trọng thì trước nhất phải tự tôn trọng lấy mình.
Biên Phi Phượng trầm giọng :
- Tiện tỳ, ngươi dám hỗn láo với ta phải không?
Và quay lại sau lưng, nàng quát lớn :
- Hãy trói con tiện tỳ ấy lại cho ta.
Tự nhiên, đó chi là một lối ra uy, chứ thật sự thì Biên Phi Phượng sao lại không biết võ công của Tôn Phi Loan, chỉ có một mình nàng và Kinh phi Sương mới có thể bắt được Tôn Phi Loan mà thôi, đám thuộc hạ không một ai có thể làm được chuyện ấy.
Nhị cung chủ Kinh Phi Sương lách mình bước tới :
- Phi Loan bội phản sư môn, tiểu muội xin bắt về trừng phạt.
Và nàng quay qua chỉ thẳng vào mặt Tôn Phi Loan :
- Tam sư muội, trước mặt đại sư huynh mà không chịu bó tay chịu trói hay sao?
Tôn Phi Loan nói :
- Tiểu muội đã ly khai Ngũ Phượng môn, kiếp này tiểu muội không còn mong sum họp cùng chư vị sư huynh muội.
Kinh Phi Sương cười nhạt :
- Tam sư muội buộc ta phải động thủ phải không?
Tôn Phi Loan nói :
- Nhị sư thư không nên bức tiểu muội đến đường cùng.
Kinh Phi Sương vùng thét lớn :
- Tiện tỳ, ngươi cho rằng các bọn Lưu Hương cốc này có thể chống đỡ cho ngươi đấy phải không?
Lưu Hương cốc chủ cười nói :
- Nhị cung chủ không nên nặng lời như thế, thật ra cho dầu lực lượng hùng hậu đến đâu, tài ba cách mấy, nhưng nếu hành động phi chánh nghĩa thì lực lượng hùng mạnh đó cũng kể như kẻ “hình nộm” vô năng, nhưng nếu là người đi vào con đường đứng đắn, thì dầu cho cô độc cũng không có ai làm gì được, đó là chân lý muôn đời.
Kinh Phi Sương nhường mắt :
- Cốc chủ muốn ra tay rồi đó phải không?
Thần Phiến Tử bước tới cười :
- Nhị cung chủ có tài thật đấy, nhưng làm sao lại xứng đáng nói chuyện động thủ với bản Cốc chủ, nếu Nhị cung chủ muốn ra tay thì có lẽ bần đạo phải hầu tiếp thêm lần nữa.
“Hầu tiếp thêm lần nữa”, câu nói của Thần Phiến Tử muốn nhắc lại trận đấu hôm nọ và tự nhiên, câu nói đó làm cho Kinh Phi Sương đỏ mặt, nàng hầm hầm thét lớn :
- Thần Phiến Tử, ngươi cho rằng cây quạt rách trong tay ngươi mạnh lắm phải không?
Thần Phiến Tử phe phẩy cây quạt cười nói :
- Bần đạo không dám ngông cuồng như thế, nhưng nếu chuyện phải đến thì bần đạo không dám chối từ.
Câu nói này càng làm cho Kinh Phi Sương giận dữ, da mặt nàng tái mét, giọng nói của nàng gần như lạc giọng :
- Tốt lắm, Thần Phiến Tử, chúng ta hôm nay thử lại tài sức của nhau xem.
Nàng nhún mình tung lên khi câu nói còn chưa dứt, ngân quang từ thanh trường kiếm vút thẳng tới bên mình của Thần Phiến Tử.
Thế đánh y như điện chớp, chỉ thấy nàng nhún chân là đã tới sát một bên.
Ðã chú ý đề phòng, cho nên vừa thấy đối phương phát thế công là Thần Phiến Tử đã trở mình qua, cây quạt trong tay xòe rộng hất lên thật mạnh.
Hình như Kinh Phi Sương không muốn trực tiếp đấu lực, nàng cho mũi kiếm nghiêng qua và tràn mình đâm luôn hai nhát
Thần Phiến Tử kêu lên :
- Hảo kiếm pháp?
Cánh quạt trong tay ông ta vùng xếp lại, thuận theo thế kiếm điểm nhanh về phía lên phải của Kinh Phi Sương và từ khởi điểm ấy lại cuốn ngược trở lại, bắt từ phía dưới đánh hất lên trong một chiêu biến luôn hai thức.
Kinh Phi Sương vốn biết cánh quạt lợi hại của Thần Phiến Tử, nàng vừa lách qua tránh thức thứ nhất thì đồng thời cũng hơi chếch mình về phía sau để tránh luôn thức thứ hai, tiếp liền theo bằng vào thế “Ðiểu Chuyển Tinh Di”, thanh kiếm của nàng xà đúng vào cánh quạt.
Biết đối phương muốn hủy binh khí của mình, Thần Phiến Tử xếp nhanh cây quạt lại, nhún chân thụp xuống bắt từ dưới đâm thốc trở lên.
Nói thì dài, nhưng thực tế hai người từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chỉ trong tíc tắc, thanh kiếm dữ dằn và cánh quạt ghê gớm vẫn chưa ai có thể chạm vào ai.
Lưu Hương cốc chủ bảo nhỏ với Tôn Phi Loan :
- Xin Tôn cô nương hãy lui lại ra sau.
Tôn Phi Loan nhìn Lưu Hương cốc chủ như muốn nói gì đó, nhưng rồi nàng lại làm thinh lui về phía sau lưng của Giang Hàn Thanh.
Biên Phi Phượng quắc mắt nhìn nàng :
- Phi Loan, ngươi hãy bước qua bên này.
Lưu Hương cốc chủ mỉm cười :
- Ðại cung chủ đã đến Lưu Hương cốc thì bao nhiêu chuyện dầu lớn bằng trời, tại hạ cũng xin đảm nhận.
Phi Cảnh đại sư cười lớn :
- Ðại cung chủ, bần tăng cảm thấy giọng nói của Lưu Hương cốc chủ này quen quá, và bần tăng muốn lãnh giáo người ấy đôi chiêu.
Phi Cảnh đại sư là người trụ trì Thánh Quả tự, đã tự lâu ở miệt Giang Nam, tự nhiên ông ta rất biết Giang Ðại tiên sinh, vì thế khi nghe giọng nói khiến ông ta ngờ ngợ, những nhất thời không dám quyết đoán, ông ta muốn giao đấu để thử qua chiêu số.
Biên Phi Phượng chưa kịp nói thì bên kia Tổng Vụ đường chủ Âu Dương Nguyên đã nhích tới cười nhạt :
- Phi Cảnh, bằng vào tài sức của ngươi, làm sao lại có thể nới chuyện giao đấu với bản Cốc chủ, nếu ngươi muốn động thủ thì có ta đây.
Huyền Cảnh đại sư lướt tới :
- Âu Dương Nguyên, đừng lớn lối, ngươi muốn siêu thăng thì bần tăng sẽ độ cho.
Âu Dương Nguyên nhướng mắt :
- Hay lắm, ta đang đợi đây.
Huyền Cảnh đại sư gằn lại :
- Ngươi có tin rằng ngươi chịu nổi ba chiêu hay không đã chứ?
Âu Dương Nguyên giận dữ :
- Cứ thử xem, ta sợ rằng ngươi không qua được ta ba chưởng đấy.
Cánh tay của hắn tung lên một lượt với câu nói, thành ra khi câu nói vừa chấm dứt thì chưởng phong đã cuốn dậy lên..
Mang ngoại hiệu là “Bát Bộ Truy Phong” thân pháp của Âu Dương Nguyên làm cho giang hồ nể mặt, chính nhờ vào thân pháp ấy Tiên nhân chưởng của hắn trở nên dữ tợn.
Chính vì thế, cự ly giữa hai người hãy còn cách nhau hơn tám bước nhưng khi Âu Dương Nguyên vừa nhấc tay lên thì thân ảnh và chưởng ảnh đã tới sát bên mình Huyền
Cảnh đại sư.
Huyền Cảnh đại sư rúng động chỉ thấy thân pháp, chỉ nghe hơi gió của chưởng lực là ông ta biết ngay con người này có một nội lực kinh người, ông ta không dám khinh địch, vội vả nhún mình xuống vận hết công lực lên đôi tay, dùng thế “Lực Thác Tam Sơn” nương theo đà tới của chưởng phong, bắt từ dưới chầm chậm đẩy lên làm cho ngọn chưởng của đối phương vọt thẳng lên không trung và tiêu mất.
Âu Dương Nguyên thét lớn :
- Giỏi lắm, hãy đỡ chiêu kế tiếp.
Hắn vừa thét vừa nhún mình nhảy dựng lên, cả hai tay bắt từ trên không đan vào nhau, vận hết kình lực bắt từ trên chụp xuống.
“Truy Phong chưởng” của Âu Dương Nguyên nhờ vào sức lẹ thần tốc, vì thế cho nên khi thân mình còn ở giữa không trung là đã đánh luôn một hơi năm chưởng.
Ðã biết qua nội lực của đối phương, Huyền Cảnh đại sư không dám chậm trễ, ông ta vừa lách mình tránh né, vừa đẩy mạnh cả hai tay, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh ra bốn ngọn chường và luồn trong chưởng lực tiềm tàng, âm thầm tấn công luôn bằng ba ngọn chỉ phong.
Cả hai vì biết sức nhau, nên chỉ bắt đầu là họ đã cùng ra tay sát thủ, nhưng hơn ba chiêu rồi vẫn chưa có ai chạm được vào ai.
Thế trận diễn ra vì độc thủ nên vô cùng ác liệt.
Phía bên kia, Thần Phiến Tử và Kinh Phi Sương cũng đã dồn nhau vào vòng sinh tử, đứng bên ngoài chỉ thấy binh khí loang loáng chứ không làm sao phân biệt được đâu là
kiếm quang. đâu là cánh quạt, cả thân hình cũng thế, tuy hai màu đều khác nhau, nhưng vẫn không làm sao thấy được rõ bóng của Kinh Phi Sương và Thần Phiến Tử.
Thình lình một tiếng thép khua lên đinh tai nhức óc, hai bóng người xoắn vào nhau vụt dạt hẳn ra.
Ánh thép cũng theo đó mà tắt hẳn.
Kinh Phi Sương thất thế vì thanh kiếm phóng ra khi thân mình đang ở trên cao, vì thế khi va chạm mạnh ở đòn đánh cuối cùng, thân ảnh của nàng bị bật ra rơi xuống phải thụt luôn mấy bước mới dừng chân đứng lại.
Thần Phiến Tử cũng thụt lùi một bước, thân áo bên hông rách toát một đường, một giòng máu từ nơi đó nhểu ra. Không, không phải máu từ nơi hông, mà đúng là nơi cánh chỏ tay trái một nhát kiếm làm rỉ máu. Phân nữa mũi kiếm của Kinh Phi Sương bị gãy hãy còn tòn teng nơi đai áo của Thần Phiến Tử.
Chính vì mũi kiếm bị gãy ngang, cho nên thương thế của Thần Phiến Tử chỉ xớt ngoài da chứ chưa phạm sâu vào thịt.
Nhìn vào tư thế đôi bên, Thần Phiến Tử tuy có máu, nhưng Kinh Phi Sương vẫn ở thế hạ phong.
Vì khi đánh nhau đến khoảng trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại, Kinh Phi Sương nổi nóng, nàng phi triển ngay “Thiên Phượng tam thức” quyết hạ cho được Thần Phiến Tử.
Nhưng vì đã biết sự lợi hại của ba chiêu tuyệt kiếm của Ngũ Phượng môn, Thần Phiến Tử không để cho nàng thi triển hết, chỉ vừa đến chiêu thứ hai thì ông ta tạo ngay thế mạnh bẻ gãy ngang thanh kiếm.
Nhưng lần này khác hơn lần trước, vì Kinh Phi Sương cũng đã đề phòng, nàng không để cho mũi kiếm ghim trúng vào mình, nàng cố tràn mình qua hướng khác nhưng thanh kiếm vẫn không làm sao giữ được.
Kinh Phi Sương thở dốc, nhưng mặt nàng vẫn đằng đằng sát khí và lên tiếng :
- Thần Phiến Tử, người còn chiến đấu được nữa sao?
Kẹp mũi kiếm ném ngay trước mặt Kinh Phi Sương, Thần Phiến Tử cười ha hả :
- Cây quạt của bần đạo hãy còn nguyên, trong khi thanh kiếm của Nhị cung chủ gãy thêm lần nữa, nếu muốn giao đấu lại, xin Nhị cung chủ hãy thay kiếm khác.
Lưu Hương cốc chủ từ từ bước tới mỉm cười :
- Một trận như thế cũng đã đủ rồi, xin nhị vị hãy nghĩ đi cho khỏe, đường đời còn dài, thắng bại hãy còn nhiều thì giờ định đoạt, chúng ta chưa có chi phải vội.
Vì thấy đối phương hãy còn đông người và nhất là chưa nắm vững lắm về võ công của họ, Biên phi Phượng vội khoác tay :
- Nhị sư muội hãy lui lại.
Kinh Phi Sương vì thất thế nên đành phải riu ríu lui lại phía sau.
Trong khi thế trận của Kinh Phi Sương và Thần Phiến Tử coi như đã giải quyết xong, thì trận đấu của Âu Dương Nguyên và Huyền Cảnh đại sư lại đến hồi gay cấn.
Ðã ngót trăm chiêu vẫn chưa thấy phân biệt cao thấp, Âu Dương Nguyên nổi nóng đánh luôn ba chưởng và nương thế nhảy thối ra sau cách Huyền Cảnh đại sư chừng bảy thước, hai tay chầm chậm kéo lên ngang ngực đứng yên.
Bằng vào tư thế đó, ai cũng thấy rõ Âu Dương Nguyên đang vận công dồn lên song chưởng và thế đánh này là thế đánh dữ dằn.
Huyền Cảnh đại sư cũng biết như thế, ông ta tràn mình qua nửa bước định khởi thế công, nhưng chỉ trong nháy mắt, từ khi thấy Âu Dương Nguyên vận lực cho đến khi Huyền Cảnh tràn qua thì chưởng phong từ đôi tay của Âu Dương Nguyên đã cuốn dậy ào ào.
Ðã sẵn chuẩn bị khi thấy đối phương vận công, Huyền Cảnh đại sư lật đật dựng đứng bàn tay đối diện lên đẩy ra thật mạnh.
Chưởng lực chạm nhau đã vốn là nguy hiểm, đàng này cả hai lại vận công và quyết tâm cho chạm, quả là một chuyện kinh hồn.
Bằng!
Bốn ngọn chưởng chạm vào nhau, Huyền Cảnh đại sư lắc mình luôn mấy cái và thụt lui hai bước, sắc mặt lão ta hơi biến đổi.
Bát Bộ Truy Phong Âu Dương Nguyên mím môi thụt lùi một bước.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ thấy công lực của Âu Dương Nguyên trội hơn công lực của Huyền Cảnh đại sư một bậc.
Sau khi đứng vững lại, Huyền Cảnh đại sư cười sằng sặc :
- Bát Bộ Truy Phong khá lắm, quả là danh phù kỳ thực, nhưng cố mà đeo thêm đấy nhé.
Âu Dương Nguyên khoát hai tay :
- Tại hạ cố gắng..
Vừa nói là cả hai tay vừa đẩy ra, chỉ đẩy ra một cái thôi nhưng đã đánh luôn ba chưởng.
Huyền Cảnh đại sư đứng y một chỗ dựng hai tay.
Bùng!
Tiếng chạm của chưởng lực bừng lên rung rinh cành lá, Huyền Cảnh đại sư da mặt tái mét, hơi thở như trâu rống.
Ngay trong lúc ấy, Huyền Cảnh đại sư vụt cười sằng sặc :
- Âu Dương đường chủ, bây giờ đón bần tăng vài chiêu nhé.
Vừa nói ông ta vừa vươn bàn tay xỉa luôn tới trước. Thấy đối phương đón luôn mình bốn chưởng, Âu Dương Nguyên hét lên một tiếng rồi đảo ngược tay đập tới bằng một thế rất lạ lùng và chợt thấy bóng chưởng y như vùng cát đỏ.
Chu Sa chưởng!
Âu Dương Nguyên đã động sát cơ “Chu Sa chưởng” là một thứ công phu khủng khiếp giang hồ.
Nhưng ngay lúc ấy,bên ngoài chợt có tiếng kêu nho nhỏ :
- Âm Cực chỉ!
Huyền Cảnh đại sư cũng đã động sát cơ.
Tất cả mọi người đều rúng động.
Rất nhiều người đã biết qua “Chu Sa chưởng”, thứ chưởng lực cực kỳ nguy hiểm của Âu Dương Nguyên, nhưng đồng thời ai cũng biết “Âm Cực chỉ” lại là thứ sát thủ của Huyền Cảnh đại sư.
Nhưng cái nguy hiểm nhất của trận đấu là không bên nào tránh né, hình như họ cùng quyết tâm hạ đối phương cho kỳ được bằng thế đánh cuối cùng.
Quả nhiên Huyền Cảnh đại sư hự lên một tiếng nghe như nghẹn thở, ông ta thối lui luôn ba bốn bước, một vòi máu từ trong miệng ọc ra..
Bên kia, Âu Dương Nguyên rùng mình, ông ta mím miệng vận công nhưng cũng phải thối lui một bước.
Tuy sức chịu đựng khác nhau nhưng Huyền Cảnh dội nhiều hơn và trào máu họng, còn Âu Dương Nguyên tuy thối lui ít hơn và không thấy thương thế rõ ràng nhưng da mặt cũng đổi màu và gần như muốn té.
Hình như cả đôi bên trước trận đấu đều đã dự liệu tình hình sẽ diễn ra như thế, nên Phi Cảnh hòa thượng đã bước nhanh ra đỡ lấy Huyền Cảnh và tay luôn điểm vào trọng huyệt để bảo tồn sinh khí.
Bên kia Thiết Thủ Sinh Nghiêm Tú Hiệp cũng lướt trận, cùng với Quản Thiên Phát đỡ lấy Âu Dương Nguyên trở lại phía sau,
Bên Phi Phượng bỗng đâm ra do dự.
Hai cuộc chiến tuy bất phân thắng bại, nhưng phần bất lợi về phía Ngũ Phượng môn đã thấy rõ ràng, một gãy kiếm, một trọng thương, trong khi đối phương chưa bị thương tích quá nặng để nhận ra hoàn cảnh không thuận lợi lắm của mình. Thêm vào đó số còn lại của đôi bên,cũng nghiêng đòn cân nặng về phía Lưu Hương cốc.
Nhưng trước tình hình đã leo lên lưng cọp, vả lại cũng ỷ vào công lực của mình, Biên Phi Phượng sau phút đắn đo đa mình, vội bước nhanh ra trước.
Thấy Ðại cung chủ của mình lâm trận, Kinh Phi Sương, Yên Phi Quỳnh, Phi Cảnh hòa thượng, Hắc Trượng Ông và Xà Cô Bà cũng lật đật tiến theo.
Biên Phi Phượng dừng chân quay lại khoác tay :
- Lo giữ phía sau.
Bọn Kinh Phi Sương tuân lời dừng lại, nhưng họ bắt đầu lo lắng.
Vì hiện tại, phía Lưu Hương cốc còn quá đông người, nhất là những người mà họ chưa biết rõ ràng thực lực, bên này chỉ còn có lại Cung chủ của họ, chứ ngoài ra không có người nào có thể duy trì đòn cân thắng lợi về cho Ngũ Phượng môn.
Biên Phi Phượng nhìn thẳng vào mặt Lưu Hương cốc chủ và nói gằn từng tiếng :
- Tại hạ đến đây vốn không có ý tranh phân với Lưu Hương cốc, thế nhưng Cốc chủ lại không chịu đàm phán ôn hòa, tệ môn dầu muốn nói chuyện yên lành cũng không còn được nữa, vì thế chỉ còn có cách là lấy võ công để quyết định cuộc diện hôm nay, tại hạ xin trực tiếp cùng với Cốc chủ giải quyết ngay cho nhanh sự việc.
Lưu Hương cốc chủ cười :
- Ðúng lắm, Ðại cung chủ nhận định tình hình đúng lắm, lão phu tình nguyện vâng theo.
Vừa nói, ông ta vừa quay ra sau lưng cầm lấy thanh kiếm từ trên tay của một gã thư đồng.
Ðộc Nhãn Diêm La Ðơn Hiểu Thiên lật đật mở cây Cửu Tiết tiên và nhanh chân bước tới :
- Cốc chủ là tôn trưởng của bản cốc, xin hãy lui lại để lược trận, tên ấy xin giao cho thuộc hạ.
Lưu Hương cốc chủ hơi do dự. Ông ta rất biết võ công của Ðơn Hiểu Thiên phải nói là bây giờ điểm mặt giang hồ, Ðơn Hiểu Thiên cũng là hàng cao thủ nhất nhì, nhưng vẫn không thể là địch thủ của Biên Phi Phượng, tuy nhiên, cũng cần để ra mặt một người mới
có thể lược qua võ công của vị Ðại cung chủ của Ngũ Phượng môn.
Nghĩ thế nên ông ta quay lại và khẽ nói với Ðơn Hiểu Thiên :
- Ðơn huynh cũng đã từng nghiên cứu qua Kiếm Hương đồ của tiên phụ. Nàng là chủ não của Ngũ Phượng môn, tự nhiên đã được chân truyền của Ngư Mụ, vậy xin Ðơn huynh phải hết sức thận trọng.
Ðơn Hiểu Thiên cúi đầu :
- Vâng, thuộc hạ xin nhớ.
Ông ta chầm chậm bước ra, cho tới khi cách Biên Phi Phượng chừng tám bước là ông dừng lại và lớn tiếng :
- Ðơn mỗ xin lĩnh giáo Ðại cung chủ đôi chiêu.
Huyền Võ đàn chủ Hắc Trượng Ông đứng phía sau lưng, Kinh Phi Sương lật đật nhích lên cúi mình :
- Ðại cung chủ, xin cho thuộc hạ thanh toán tên ấy.
Biên Phi Phượng khoác tay :
- Không cần.
Và nhích thêm một bước, Biên Phi Phượng nhướng mắt hỏi :
- Có phải Ðộc Nhãn Diêm La Ðơn Hiểu Thiên đó phải không?
Thấy cách hỏi của đối phương hơi “xấc”, Ðơn Hiểu Thiên cười khẩy :
- Ngươi là đại đệ tử của Ngư Mụ đấy à?
Ngũ Phượng môn tối kỵ nhất là danh tính của Ngư Mụ, bất cứ ai nói tiếng hai tiếng ấy thì họ xem như điều sỉ nhục, chính vì thế mà sau câu hỏi của Ðơn Hiểu Thiên, sát khí của Biên Phi Phượng bừng bừng lên mặt :
- Muốn lĩnh giáo của ta thì hãy đỡ đây..
Và không cần rút kiếm, nàng bước lên co mấy đầu ngón tay búng mạnh vào Trung bình huyệt của Ðơn Hiểu Thiên.
Từ cách nói cho đến cách đánh thật đơn giản, hình như Biên Phi Phượng cố ý làm cho mọi người thấy rõ ràng nàng không xem Ðơn Hiểu Thiên vào đâu cả.
Ngọn roi Cửu Khúc trong tay của Ðơn Hiểu thiên cũng không hất lên, ông ta nghiêng mình tránh qua cửa bước và quát lớn :
- Hãy tuốt kiếm ra.
Biên Phi Phượng ngạo nghễ :
- Chờ khi nào ta thấy là cần thiết lúc bấy giờ ta sẽ rút kiếm chứ không cần ngươi phải nhắc, nhưng hình như đối với ngươi thì ta không cần phải làm chuyện ấy.
Là một nhân vật thành danh trong giang hồ đã mười mấy năm rồi, và tuy đã từng có bại vài ba trận, nhưng Ðơn Hiểu Thiên chưa bao giờ bị đối phương xem thường như thế ấy, cho nên câu nói của Biên Phi Phượng quả tình như sỉ nhục, khiến cho ông nổi nóng trợn dọc con mắt :
- Khá lắm, khẩu khí như thế thì nhất định bản lĩnh phải siêu phàm, tốt lắm, xem đây
Nói chưa dứt liếng thì ngọn roi Cửu Khúc đã cuốn lên không khí như bị xé quá nhanh, phát lên những tiếng nghe vót vót nghe thật dễ sợ.
Ngọn roi tuy nhanh, nhưng thân pháp của Biên Phi Phượng còn nhanh hơn nữa, nàng chỉ lay động thân mình một cách nhẹ nhàng, nhưng những đường roi ác hiểm của Ðơn Hiểu Thiên thảy đều vuột mất.
Và càng nguy hiểm hơn nữa là lối tránh đòn của Biên Phi Phượng khá lạ lùng, thông thường gặp đối phương lẹ quá thì người tránh phải lần lần nhích ra ngoài tầm? Ðàng này càng tránh thì thân ảnh nàng lại càng tiến sát đối phương và y như chiếc lá vàng khô, nàng vụt lao thẳng vào vung tay chụp mạnh lên vai của Ðơn Hiểu Thiên.
Tất cả những người đứng ngoài thảy đều hoảng hốt, Giang Hàn Thanh kêu lên nho nhỏ :
- Ngư Long Bá Biến thân pháp.
Nhưng chuyện xảy ra thật y như điện chớp, câu nói của Giang Hàn Thanh chưa dứt thì đã bị bức phải thu hồi rồi nhảy ngược ra sau gần một trượng mới thoát khỏi cái đánh của Biên phi Phượng. Bằng vào ngọn roi dài chín lóng tay và với thế đánh chưa từng thấy ai tránh khỏi, thế mà chẳng những không hề hấn gì đến đối phương, trái lại còn bị đẩy lui làm cho Ðơn Hiểu Thiên nóng như lửa cháy, ông ta gầm lên một tràng như con cọp vuột mồi, đồng thời phản thoái nhi tiến, ngọn roi lồng lộn như mãng xà uốn khúc.
Ðã tức mà còn có hơi ngán đối phương, Ðơn Hiểu Thiên đã áp dụng chiêu số thần tốc làm cho ngọn roi bây giờ vụt tra rộng ra y như một núi khói xám bao bọc lấy thân vút vào người Biên Phi Phượng.
Bị cuốn vào vòng bóng roi không còn thấy được bóng cười thế nhưng Biên Phi Phượng vẫn thản nhiên như không, nàng lăn mình vào mỗi lúc một gang hơn, hai tay luôn luôn điểm tới.
Từng đợt vòng roi cuốn phủ hết lớp này sang lớp khách thân ảnh của Biên Phi Phượng phiêu phiêu y như người nhảy vòng vây một cách nhẹ nhàng, chẳng những không thể động chạm đến nàng mà tà đến rộng bằng lụa mỏng của nàng cũng không để cho ngọn roi điểm tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ðơn Hiểu Thiên đã đánh trọn tám chín chiêu, thế nhưng vẫn không làm sao khiến cho Biên Phi Phượng lâm vào cảnh bị động.
Thinh lình, Biên Phi Phượng cười lớn :
- Thôi như thế đã qua đủ rồi..
Vừa nói, tay nàng vừa vươn tới chụp vào ngọn của Ðơn Hiểu Thiên.
Cái chụp chỉ mới nhìn qua thì y như thuận tay chụp lấy cho có lệ khi giao đấu, bởi vì nó không có một chiêu thế nào cho rõ ràng, hay một thủ pháp nào kỳ dị, thế nhưng không hiểu tại sao, khi tay nàng vừa đưa ra, khi ngọn roi hãy còn trên đà vun vút, vẫn bị nàng nắm cứng.
Ðơn Hiểu Thiên bây giờ mới thật là khủng khiếp, tay của ông lại giật mạnh ngọn roi đồng thời tay trái tung ra một chưởng cực kỳ ác liệt.
Cách đánh tuy không phải dùng chiêu pháp cao siêu, nhưng vi tình trạng quẩn bách quá khiến cho bản năng tự vệ dồn đầy công lực đề tung ngọn chưởng ra, vì thế, có một lực đạo phi thường.
Biên Phi Phượng thét lên :
- Dang ra!
Tay nàng vừa đẩy tới vừa buông lỏng, ngọn roi bung ra theo đà giật và cái đẩy của Biên Phi Phượng làm cho Ðơn Hiểu Thiên mất trớn bật ngửa ra sau.
Biên Phi Phượng đã chẳng truy kích mà cũng chẳng thèm nhìn tới Ðơn Hiểu Thiên, nàng qua quay hỏi trỏng :
- Bây giờ đến vị nào?
Ðơn Hiểu Thiên đứng dậy, ông ta vốn là người từng trải đã từng thắng mà cũng đã từng thua, thế nên chuyện này đối với ông ta không có chi gọi là khó chịu, nhưng trước Lưu Hương cốc chủ, ông ta vẫn phải cúi đầu :
- Xin Cốc chủ dung cho thuộc hạ vô năng.
Lưu Hương cốc chủ cười :
- Sao lại nói thế, Ðơn huynh. Thắng bại đối với chúng ta đâu phải là vấn đề sỉ nhục.
Ngay lúc đó Hứa Kính Bá đã bước lên :
- Kính xin Cốc chủ cho huynh đệ thử một vài chiêu.
- Chiêu pháp của đối phương kỳ dị lắm, xin Hứa huynh thận trọng.
Hứa Kính Bá gật đầu :
- Vâng, huynh đệ đã thấy rồi.
Vừa nói ông ta vừa bước ra ngoài.
Biên Phi Phượng hất mặt :
- Vạn Vật trang chủ phải không?
Là một con người già dặn cả về tuổi tác và kinh nghiệm, tuy thừa biết đó là một cách nói khinh mạng, nhưng ông ta vẫn điềm nhiên :
- Tại hạ từ trước đến nay vốn giữ tâm niệm là giữ đúng qui luật giang hồ, lo chuyện phát triển học thuật chứ không muốn cùng ai tranh bá nhưng nay thì tình thế bắt buộc, tại hạ đành phải dấn thân.
Biên Phi Phượng cười mỉm :
- Tốt lắm.
Hình như nàng cũng chưa hề xem Hứa Kính Bá là một nhân vật gì quan trọng vào đây vì thế giọng nàng vẫn đầy khinh khỉnh :
- Trang chủ định giao đấu với ta?
Và nàng lại nheo mắt hỏi luôn :
- Nhưng không biết Trang chủ liệu được mấy chiêu?
Hứa Kính Bá vẫn cười :
- Tùy ý Cung chủ, ban cho mấy chiêu thì tại hạ lãnh mấy chiêu.
Biên Phi Phượng lại nheo mắt nhìn ngạo nghễ :
- Theo những đệ nhất cao thủ trong thiên hạ thì khó qua được mười chiêu, nhưng vì thể diện của Hứa trang chủ, có lẽ mười chiêu cũng được.
Mười Chiêu cũng được!
Câu nói đó có nghĩa là nếu không muốn đến mười chiêu thì nàng cũng có thể thanh toán như không, quả đúng là một câu nói mà bất cứ cao thủ nào cũng không dám buông lung như thế ấy, dầu cho có nắm chắc phần thắng trong tay.
Hứa Kính Bá cười :
- Cũng được, tại hạ xin nghe theo vậy.
Tuy cười nói như không, nhưng da mặt của Hứa Kính Bá một lúc một đỏ và lần lần trở thành màu tía.
Lưu Hương cốc chủ liếc thấy gật gù..
Chỉ có ông ta và Trúc Kiếm tiên sinh biết sắc diện của Hứa Kính Bá, vì hai người đã biết chuyện họ Hứa chuyên luyện Tử Sát thần công.
Ông ta quay lại nhìn Trúc Kiếm tiên sinh, ông này cũng khẽ gặt đầu..
Biên Phi Phượng nói :
- Nhưng nếu Hứa trang chủ mà qua được mười chiêu thì bất cứ ra sao thì tại hạ vẫn tự xem là bị bại.
Hứa Kính Bá vẫn mỉm cười :
- Hào khí của Ðại cung chủ quả thật ít người sánh kịp, nhưng nếu lỡ ra Ðại cung chủ bị bại thì tính sao đây?
Biên Phi Phượng nói :
- Tại hạ vốn là người cầm đầu môn phái, chỉ cần khi tại hạ bị bại thì Ngũ Phượng môn sẽ lập tức giải tán, từ đây sẽ không lộ diện với giang hồ nữa.
Câu nói quả đúng là dao chém sắt, chẳng những quần hùng Lưu Hương cốc trố mắt nhìn mà những môn hạ của Ngũ Phượng môn cũng rúng động, vì một vị lãnh tụ môn phái mà nói như thế thì không phải là tiếng nói đùa.
Hứa Kính Bá mỉm cười :
- Như thế cũng hay.
Và tiếp liền theo, ông ta vòng tay :
- Xin thỉnh Ðại cung chủ ra chiêu.
Biên Phi Phượng cau mặt :
- Hứa trang chủ không dùng binh khí sao?
Hứa Kính Bá xoa tay cười :
- Binh khí của tại hạ là ở nơi bàn tay đây.
Biên Phi Phượng bất giác nhìn chăm chú vào hai bàn tay của Hứa Kính Bá và nói thật chậm :
- Hay lắm, xin thỉnh Hứa trang chủ.
Nàng không muốn ra tay trước, một phần vì đang trớn ngạo nghễ, một phần vì muốn thử xem hai bàn tay của Hứa Kính Bá ra sao...