Lưu Hương Tử Lệnh

Chương 44: Tái nhập Long môn



Mặt trời vừa mọc. Ánh nắng ban mai thật là hiền dịu, ánh nắng ấm áp như uốn làm cho sinh khí thấm nhuần vạn vật, cho sức sống vào cõi nhân gian.

Bọn Giang Hàn Thanh đã đến trước Long môn.

Cánh cửa rộng mở, nơi đây dàn sẵn một hàng mười hai lão đến vàng.

dẫn đầu cũng một lão già đến vàng, mái tóc đã hoa râm chiếc lưng hơi gù, chính là Phi Ðà Bàng Công Nguyên, vị Ðô thống Hoàn Y Vệ.

Ðứng chờ bọn Giang Hàn Thanh vào gần tới, Bàng Công Nguyên vòng tay cười :

- Lão phu phụng mạng Thái Thượng, chờ ở đây để cung nghinh đại giá của chư vị.

Giang Hàn Thanh vòng tay đáp lễ :

- Không dám.

Bàng Công Nguyên quay qua phía Tôn Phi Loan :

- Lão phu tham kiến Tam cung chủ.

Tôn Phi Loan vòng tay :

- Tôi hiện nay không còn phải là Tam cung chủ nữa, xin Ðô thống không cần thi lễ.

Bàng Công Nguyên cười khà khà và quay qua phía Ðổng Uyên Như :

- Ðây có phải là Ðổng cô nương, người của Ðông Hải song tiên không đây?

Ðổng Uyên Như ngạo nghễ :

- Vâng, chính là tôi.

Bàng Công Nguyên có phần xem thường vì thấy nàng còn nhỏ, ông ta cười lớn :

- Không ngờ gặp được lệnh ái của Ðông Hải tiên sinh, thật hân hạnh vô cùng.

Hai tay ông ta vòng lên và vái chào, nhưng bên trong ông ta lại dồn tiềm lực lên để nhắm thẳng vào hướng Ðổng Uyên Như.

Ðổng Uyên Như mỉm cười

- Không dám.

Nàng vì vận nam trang nên vẫn cứ đứng song song với Giang Hàn Thanh, miệng thì nói thế nhưng tay hắn vẫn buông xuôi chứ không thi lễ.

Thấy nàng vẫn để xuôi tay Bàng Công Nguyên cười thầm và âm thầm dồn thêm mấy thành công lực.

Khi nguồn tìm lực gần tới trước ngực, Ðổng Uyên Như vẫn tự nhiên nói với Giang Hàn Thanh :

- Giang hiền đệ, chúng ta nhờ Bàng đô thống dẫn đường nhé.

Khi nói, nàng hơi nghiêng mình qua, nguồn tìm lực của Bàng Công Nguyên thay vì đâm sầm vào giữa ngực, cái nghiêng mình của nàng lại!àm cho nguồn tiềm lực ấy trợt hẳn ra ngoài.

Thế nhưng trong khi ông ta thu được nội lực trở về, chợt cảm nhận thấy một luồng liềm lực vô hình thốc ngay vào giữa ngực.

Cho đến khi phát hiện và vận khí để kháng thì không còn kịp nữa, Bàng Công Nguyên hứng trọn ngọn kình phong kỳ dị làm cho ông ta loạng choạng đi mấy lượt mới có thể thì bộ đứng yên. Dầu vậy, huyết khí xung nghịch làm cho máu muốn vọt ra ngoài.

Hai tà đến vàng của ông ta không thấy gió mà bay ra sau phần phật, phải đến mấy phút sau mới trở lại được bình thường.

Bàng Công Nguyên trố mắt nhìn rúng động.

Ðúng là Tiên Thiên Oai Khí, bằng tuổi đó mà công lực đã đạt tới mức thượng thừa quả thật là một điều mà Bàng Công Nguyên đến cái tuổi ấy vẫn chưa hề gặp.

Nói thì dông dài, nhưng chuyện xảy ra chỉ trong vòng nháy mắt, Giang hàn Thanh và Ðổng Uyên Như nói thế, hắn lật đật vòng tay :

- Xin Bàng đô thống dẫn lộ cho.

Bàng Công Nguyên đỏ mặt vòng tay :

- Vâng, lão phu xin kính mời chư vị.

Và ông ta đứng nép mình cùng với tất cả cùng nhập vào Long môn.

Ðó là một con đường ngầm khoét trong lòng núi, hai bên những ngọn đèn lưu ly vừa đủ thấy đường.

Mấy phút sau, đoàn người ra khỏi địa đạo, ngay trước ên môn có hai tên tỳ nữ đứng chờ.

Hai tên tỳ nữ thấy Bàng Công Nguyên là lật đật vòng tay :

- Chúng tiểu tỳ vâng mạng Quế tổng quản chờ nghinh tiếp nơi đây.

Bàng Công Nguyên quay lại vòng tay :

- Xin chư vị cứ tự tiện đi vào, lão phu vì nhiệm vụ không thể đưa xa.

Hai tên tỳ nữ không nói thêm lời nào, chúng quay lưng dẫn đường đi trước.

Bọn Giang Hàn Thanh vừa đi theo hai tên tỳ nữ mấy bước nghe bên sau có tiếng ầm ầm, họ quay lại thì cửa Long môn đóng lại khít rim.

Tôn Phi Loan tái mặt, nàng biết đây là con đường duy nhất ra vào, bây giờ ngã sau coi như đã bị bịt, bọn nàng không còn lối nào để có thể trở ra.

Ttước mặt họ là một thung lũng hàng trăm màu, rừng hoa giăng giăng như gấm thêu hoa.

Bọn Giang Hàn Thanh theo chân hai tên tỳ nữ đi khỏi hoa viên, phía trước là đá xây có cấp, theo đó lên đến bình đài.

Ngay chính giữa bình đài, hai cánh cửa làm theo cách thức cung điện và bên trên để hai chữ Long cung sơn son thiếp vàng rực rỡ.

Hai bên đứng hai tên đại hán tay cầm kích dài, uy nghi như ngự tiền thị vệ.

Hai tên tỳ nữ vận cung trang đưa bọn Giang Hàn Thanh vào cửa giữa.

Chỉ mới vào tới đây thôi, rừng núi gần như bị bỏ quên lại đằng sau. Ai cũng có cảm giác như bước vào cung điện của một vị hoàng đế, hay ít nhất cũng là chỗ của vương gia.

Vượt qua sân lộ thiên là đến dãy hành lang hun hút. Từ bên trái hai tên cung trang tỳ nữ mang trường kiếm đứng nghiêm, chỉ nhìn vào họ đứng im lìm, người ta có cảm tưởng đó là hai tượng hình trang hoàng nơi cung điện.

Hai tên tỳ nữ dẫn đường đến đây cùng quì thụp xuống cao giọng :

- Bẩm Tổng quản, người đã đến rồi.

Bên trong hành lang có tiếng đàn bà :

- Thái Thượng ban lệnh hãy dẫn họ vào.

Tôn Phi Loan nghe qua là biết ngay đó là giọng nói của Quế tổng quản.

Trông vào cung cách, quả thật là họ đã bước vào ngưỡng cửa của Hoàng gia.

Hai tên tỳ nữ đứng lên :

- Thái Thượng ban lệnh chư vị vào bái kiến.

Nói xong, hai người họ đứng dạt ra hai bên, nhường khoảng trống cho khách đi vào.

Giang Hàn Thanh dẫn đầu, tiếp theo là Ðổng Uyên Như, Chu Long Chu, Tôn Phi Loan và cuối cùng là Nã Vân và Cầm Nguyệt.

Trong cửa vòng cung đã có sẵn hai tên tỳ nữ cũng mặc đến cung trang chực sẵn vén rèm.

Trước cửa vào đại sảnh, một mụ già vận đến xanh và Tôn Phi Loan vòng tay chào trước :

- Quế Cô Bà.

Quế Cô Bà nhìn Tôn Phi Loan bằng đôi mắt xót thương và bà tay nhẹ vẩy tay :

- Vào đi.

Nhưng khi tới Nã Vân và Cầm Nguyệt vừa bước tới thì Quế Cô Bà vụt thét lên :

- Ðứng lại, đây là đâu ngươi có biết không mà cứ xấn xả đi vào.

Nã Vân và Cầm Nguyệt từ khi đã bước đi theo con đường của Tôn Phi Loan thì hai cô không còn biết sợ là gì nữa, vì cả hai đều thấy mình đã tình nguyện đi vào con đường chông gai nguy hiểm.

Nhưng khi đặt chân vào Long cung và nhất là khi nghe tiếng quát của Quế Cô Bà thì hai cô phát run khan, bước chân dính cứng và cùng nhau dừng lại.

Tôn Phi Loan lúng túng chưa biết làm sao cho phải thì Ðổng Uyên Như đã nói.

- Nã Vân, Cầm Nguyệt, hai người theo ta và cứ tự nhiên đi vào.

Quế Cô Bà sửng sốt.

Nã Vân và Cầm Nguyệt vâng dạ, thế nhưng hai cô vẫn chưa dám nhích chân.

Từ trong đại sảnh một giọng nói ôn hòa vang lên.

- Quế Cô Bà hãy cho họ vào đi

Quế Cô Bà vẩy tay và tiếng nói vang lên lanh lành :

- Hãy vào đi.

Nã Vân và Cầm Nguyệt không dám hé môi, hai cô nàng cúi đầu theo sau Tôn Phi Loan đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh trần thiết trang hoàng mỹ lệ, đèn nến sáng trưng y như ỡ ngoài trời vào giữa ban trưa.

Giữa đại sảnh, thụt vào bên trong, một chiếc ghế cao và rộng bọc gấm thêu hoa độn bông dày cộm, trên đó có một mụ già mặt xấu xí nhăn nheo.

Mụ già đầu sói tóc thưa, mặt dài như mặt ngựa và hai lỗ tai xấu xí với đôi mắt y như đôi mắt chuột.

Con người tuy quá xấu, nhưng những thứ vận trong mình lại quá sang, trông gần giống như một vị Hoàng thái hậu đương triều. Ngay trên chiếc mũ phớt trên đầu, chính giữa khoảng dưới trán có dính một hạt Dạ Minh Châu, hạt châu quá lớn, cho dầu trong Hoàng cung cũng khó mà tìm được hạt châu như thế.

Không cần ai nói, không cần giới thiệu, ai cũng biết ngay đó là Ngư Mụ, người được tôn xưng là Thái Thượng.

Bên sau, về phía trái, có một mụ già lùn mập, da mặt nhợt nhạt. Ðó chính là Xà Cô Bà, chủ nhân Xà cốc.

Bên sau Xà Cô Bà còn có một thiếu nữ mặc áo màu tía, mắt phượng mày ngài, thân hình thật đẹp, đôi mắt nàng cứ dẫn chặt vào Giang Hàn Thanh, đôi mắt sáng ngời, không ai biết đôi mắt ấy đang vui mừng hay giận dữ.

Người thiếu nữ đó chính là Ngũ cung chủ Yên Phi Quỳnh.

Lúc bấy giờ Quế Cô Bà cũng đã trở vào đứng về phía bên phải của Thái Thượng Ngư Mụ.

Giang Hàn Thanh bước tới hai bước vòng tay :

- Tại hạ Giang Hàn Thanh xin tham kiến Thái Thượng.

Tôn Phi Loan bước theo quì xuống một chân :

- Ðệ tử xin bái kiến sư phụ

Nã vân và Cầm Nguyệt đứng sau lưng Tôn Phi Loan cũng lật đật quì theo.

Bộ mặt của ngư Mụ khi không cười thì trông giống như mặt ngựa, nhất là khi thấy Tôn Phi Loan, bà ta giận dữ mở tròn đôi mắt hình ba góc lóe sáng như điện chớp.

Nhưng khi bà ta nhìn đến Giang Hàn Thanh và nhất là thấy Tôn Phi Loan quì thụp dưới đất thì bao nhiêu giận dữ trên gương mặt bà ta vùng tiêu tan đâu mất..

Ðôi mắt bà ta đảo điên liên hồi nhìn vào hai người bộ mặt dài ngoằn chừng như ngắn lại và cuối cùng thì bà ta hé cười :

- Phi Loan đứng dậy cho ta xem nào.

Phản sư diệt tổ là thứ tử tội của Ngũ Phượng môn, thế nhưng bằng vào thái độ và lời lẽ của Ngư Mụ, người không cảm thấy gì đáng gọi là nguy hiểm cả.

Bà ta không có ý hài tội Tôn Phi Loan.

Ðiều đó là một điều mà thật không ai ngờ tới.

Xà Cô Bà và Quế Cô Bà đưa mắt nhìn nhau, hình như họ cũng có vẻ ngạc nhiên.

Cái miệng hơi nhếch cười như đắc ý của Yên Phi Quỳnh lúc ban đầu giờ cũng tiêu đâu mất, thay vào đó là một vẻ kinh hoàng.

Tôn Phi Loan càng ngạc nhiên hơn nữa, nàng chầm chậm đứng lên song song với Giang Hàn Thanh y như cặp vợ chồng mới đang chờ làm lễ thành hôn.

Ðôi mắt ti hí của Ngư Mụ sáng ngời và môi bà lại điểm nụ cười, Bà ta vừa cười vừa nói :

- Xứng lắm, thật là một đôi ngọc bích trời ban.

Không hiểu vì lẽ không con, hay mất con gì đó thì không ai biết rõ, họ chỉ biết Ngư Mụ vốn ưa thích thanh niên tuấn tú chính vì thế cho nên năm cô đồ đệ của bà ta đều được cho ăn vận theo lối nam trang, và cũng chính vì thế cho nên bà ta rất có thiện cảm đối với Giang Hàn Thanh, mạc dầu đối với Ngũ Phượng môn, hắn được xem là tử tội.

Bây giờ thì quả đúng là tư thế của bà mẹ vợ xem con rể.

Ngư Mụ nhướng mắt và hỏi :

- Sao? Bây đã thành thân hay chưa?

Câu hỏi của bà ta làm cho Giang Hàn Thanh đỏ mặt.

Tôn Phi Loan cũng cúi gầm mặt xuống không dám nhìn ai.

Yên Phi Quỳnh xạm mặt :

- Sư phụ, sư phụ đã chẳng...

Ngư Mụ hí mắt :

- Nín, ai cho ngươi nói đó?

Yên Phi Quỳnh cúi mặt nín thinh luôn.

Ngư Mụ nhìn thẳng vào mặt Tôn Phi Loan :

- Tam a đầu, nếu các ngươi đã thành thân thì đó là hỉ sự, tại sao không chịu nói ra mà còn giấu sư phụ à?

Tôn Phi Loan lí nhí :

- Sư phụ. chưa có, chưa có.

Ngư Mụ nhướng mắt :

- Ủa, tại sao thế. Thật cái đám con nít này hành sự không ai biết nổi. Ngươi chính đã thương yêu gã tiểu tử đó nên mới đi theo hắn. Mà đã theo hấn thì tại sao lại chưa chịu thành thân?

Nhưng bà ta lại gục gặc đầu :

- Như thế cũng tốt các ngươi đã về, vậy sư phụ làm chủ cho được rồi, hãy sang bên kia đi.

Yên Phi Quỳnh nôn nóng, nàng khẽ đưa mắt ra hiệu cho Xà Cô Bà.

Xà Cô Bà khẽ gật đầu và cười nói :

- Thái Thượng, Giang Hàn Thanh đã lén uống huyết Mãng Xà.

Ngư Mụ cười khì khì :

- Chuyện đó không cần nói nữa, hắn đã uống được là phúc duyên của hắn, trong thiên hạ không có bà mẹ vợ nào lại đi lấy máu của con rể bao giờ. Vả lại, trong hơn ba mươi năm rèn luyện với bao nhiêu công phu và thần dược. Mãng Xà Huyết bây giờ đối với ta cũng trở thành vô dụng.

Vừa nói bà ta vừa vén tay đến rộng, bên trái, chỗ cánh tay đứt mất bây giờ bỗng mọc ra một cánh tay khác, nhỗ và non y như cánh tay của một đứa bé lên năm.

Bà ta cười nói tiếp :

- Các ngươi hãy xem, đây là kết quả của Huyền Công, kết quả của hơn ba mươi năm bồi dưỡng, chừng mười năm nữa thì sẽ không khác gì cánh tay của năm xưa.

Cả Quế Cô Bà và Xà Cô Bà có lẽ cũng không ngờ lại có chuyện thần thánh như thế ấy, cho nên khi thấy Ngu Mụ đưa cánh tay ra là họ kêu lên mừng rỡ.

Ngư Mụ cười đắc ý :

- Thật ra thì chuyện này không phải mới đây mà đã có từ mười năm trước, nhưng vì còn chưa được hoàn toàn nên ta chưa cho các ngươi biết đấy thôi.

Xà Cô Bà nói một câu tâng bốc :

- Huyền Công Thái Thượng quả thật thần thông quảng đại thuộc hạ xin cúi lạy kính mừng.

Ðổng Nhược Băng rúng động.

Nàng có nghe về Huyền Công Phục Thể nhưng chưa bao giờ ngó thấy, bây giờ chúng kiến sự hồi sinh cánh tay của Ngư Mụ làm cho nàng phải giật mình.

Thảo nào bà ta lại chẳng nuôi chí ngang dọc trong thiên hạ giang hồ.

Quế Cô Bà tương đối hiền hơn Xà Cô Bà, và cũng làm vừa lòng Ngư Mụ, nên vội nói :

- Giang nhị công tử, Tam cô nương Thái Thượng đã cho phép lui xuống thì hãy xuống đi.

Giang Hàn Thanh vòng tay nói với Ngư Mụ :

- Tại hạ lần này đến Ngư Thương sơn để diện kiến Thái Thượng, là vì Tôn điệt nữ của Nam Bình thế gia là Vệ Tinh Cô bị Ðại cung chủ bắt về.

Ngư Mụ chận ngang :

- Ta đã cho người thông tri với Nam Bình thế gia, có lẽ gần đây Vệ thái quân sẽ đích thân đến tận nơi này đón cháu, chuyện đó các nguơi khỏi phải lo.

Vẻ mặt bà ta trễ nặng xuống nhìn Ðổng Uyên Như và hỏi :

- Ngươi có phải là con gái của Ðổng Thiên Hoa?

Ðổng Uyên Như gật đầu :

- Ðúng.

Ngư Mụ cau mặt :

- Trước mặt ta mà ngươi dám buông thả như thế à?

Ðổng Uyên Như gặn lại :

- Bà muốn tôi phải làm sao?

Ngư Mụ quát lớn :

- Ta hỏi có phải chính ngươi đã phế võ công của Kinh Phi Sương phải không?

Ðổng Uyên Như gật đầu :

- Ðúng, tôi đã phế võ công của người ấy.

Ngư Mụ hỏi :

- Ngươi có biết nó là môn hạ của ta không?

Ðổng Uyên Như gật đầu :

- Rất biết.

Ngư Mụ gật gật đầu :

- Nhưng ngươi có biết cánh tay của ta bị ai làm tàn phế

Ðổng Uyên Như đáp :

- Biết, đó là do năm xưa bà bức hiếp Vệ Kiến Nam, buộc người phải trao Võ lâm Minh chủ lệnh, với ý đồ tóm thu các đại môn phái, vì thế nên cha tôi đã dùng Ngũ Hành thần chưởng để phế cánh tay ấy của bà.

Vẻ mặt Ngư Mụ lần lần hiện đầy vẻ sát khí. Bà ta cười sằng sặc :

- Ngươi nói đúng, con bé, ta không bằng lòng nói chuyện với kẻ hậu sinh, món nợ của cha mẹ ngươi cũng chẳng đòi ở nơi ngươi, nhưng vì ngươi đã phế võ công của đồ đệ ta nên ta không thể tha ngươi.

Ðổng Uyên Như hỏi :

- Rồi bà tính như thế nào?

Ngư Mụ rít giọng :

- Ta cũng sắp tìm đến cha ngươi, bây giờ ta phế võ công của ngươi trước rồi sẽ mang đến giao lại cho cha ngươi ở Lạc Hoa đảo.

Ðổng Uyên Như cười :

- Sao bà lại nói chuyện nghe quá dễ như thế?

Ngư Mụ gằn giọng :

- Ngươi cho rằng ta chỉ nói chứ không làm được đấy à?

Ðổng Uyên Như thản nhiên :

- Ðổng Uyên Như này đã tự tìm đến đây, bà phế được thì phế, bà giết được thì giết, cứ làm theo ý muốn của bà, nhưng vì gia phụ nghe tin bà tiêm hiệu Thái Thượng, sáng lập Ngũ Phượng môn, nên có dặn tôi mang đến bà một đôi lời.

Ngư mụ quắt mắc :

- Cha ngươi nói gì?

Ðổng Uyên Như nói :

- Gia phụ bảo tôi cho bà biết rằng Huyền Âm chân kinh là thứ không đủ để dựa vào đó mà coi thường thiên hạ, phàm là người tạo nhiều sát nghiệp thì người đó cuối cùng là tự sát, vì thế gia phụ gởi đến bà một lời khuyên.

Ngư Mụ giận xanh mặt, thế nhưng bà ta lại cười khì :

- Ta sắp sửa đến Lạc Hoa đảo đây, ta cần Khổng Minh thử xem ta sẽ tự sát hay là Ðổng Thiên Hoa tự sát.

Bà ta vùng quay qua ra lệnh cho Quế Cô Bà :

- Quế tổng quản, hãy phế bỏ võ công con bé đó cho ta.

Quế Cô Bà ứng tiếng bước ra.

Giang Hàn Thanh đưa tay :

- Hãy khoan!

Quế Cô Bà khoát tay :

- Hãy tránh ra, ở đây không có chuyện của ngươi.

Cái khoát tay của bà ta trông thật nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh có thể gần trăm cân nặng, bà ta muốn cái khoát tay ấy sẽ làm cho Giang Hàn Thanh dội lại.

Giang Hàn Thanh vẫn đứng yên, hắn không thụt lui mà cũng không chống đỡ :

- Người ấy là người chị kết nghĩa sinh tử với tôi thì tại làm sao lại bảo rằng tôi không can hệ, Thái Thượng.

Ðổng Uyên Như mỉm cười chận nói :

- Giang hiền đệ cứ tránh ra đi để xem bà ta có phế bỏ võ công của tôi được không mà.

Ngư Mụ cười khà khà :

- Bé con, thật không ngờ ngươi là kẻ quá đa tình, đã có Tam a đầu rồi, bây giờ lại thêm người chị đồng sinh tử nữa!

Tôn Phi Loan vụt quì xuống rơi nước mắt :

- Xin sư phụ minh giám, chuyện nhị sư thư bị phế võ công, lỗi không phải do Ðổng tỷ tỷ.

Ngư Mụ trầm giọng :

- Câm miệng lại, chẳng lẽ bị phế võ công lại là do lỗi của Kinh Phi Sương đấy à? Mà dầu sao đi nữa, ngoài môn hạ của ta, người ngoài không thể nói chuyện phế võ công hiểu chưa? Quế tổng quản, hãy thi hành lệnh.

Quế Cô Bà di động thân ảnh, bà ta thi triển di hình hoán dị lướt qua khỏi Giang Hàn Thanh và đưa tay chụp thẳng vào Ðổng Uyên Như :

- Con bé họ Ðổng, hãy ngoan ngoãn quì xuống mà chịu thọ tội.

Bà ta vừa tung tay ra, năm ngọn chỉ phong xé gió nghe veo véo.

Ðổng Uyên như cười nhạt :

- Bằng vào thủ pháp tầm thường như thế mà lại tính chuyện phế võ công của ta được hay sao?

Nàng nhấc tay lên chỉ thẳng vào giữa lòng bàn tay Quế Cô Bà.

Thấy ngọn chỉ của Ðổng Uyên Như quá lạ lùng, Quế Cô Bà không dám dễ ngươi, bà ta thu tay lại và nhảy thối ra sau hai bước.

Ngồi trên ghế cao, thấy chỉ cần một ngọn chỉ thôi mà Ðổng Uyên Như đã bức bách Quế Cô Bà Ngư Mụ có phần rúng động.

Bà ta nghĩ rằng Ðổng Uyên Như ít nhất cũng đã được bảy tám phần của cha mẹ và bây giờ thì bà ta hiểu tại sao Kinh Phi Sương lại dễ dàng thảm bại như thế ấy.

Trong khi Ngư Mụ dò xét thì Quế Cô Bà đã nhích tới và bằng thủ pháp thật nhanh, bà ta đánh luôn một hơi ba chưởng

Ba chưởng ấy, Quế Cô Bà đã rút trong Huyền Âm cửu chưởng. Thế đánh cực kỳ hung hãn.

Chẳng những chưởng ảnh đã bao bọc lấy thân thể của Ðổng Uyên Như mà thực sự lại tập trung vào những nơi hiểm yếu.

Ðổng Uyên Như né mình nghiêng qua bên trái và hai tay đến cuốn lên.

Quế Cô Bà nội lực đã thâm hậu mà Cửu Chuyền chưởng lại hàm ẩn kình khí dị thường, có thể nói những cao thủ ngang hàng với bà ta, cũng chưa chắc có người chịu nổi luôn ba chưởng.

Bây giờ thấy Ðổng Uyên Như vung tay đối kháng làm cho Quế Cô Bà bật cười thầm, bà ta cũng hơi có cảm thương cho một cô bé không lượng sức mình. Cho dầu Lưu Vân Phi Tụ có luyện đến mức nào đi nữa, nhưng làm sao có thể đương đầu nổi với Huyền Âm cửu chưởng?

Nhưng ý nghĩ của Quế Cô Bà không đi xa hơn nữa vì khi ba ngọn chỉ chưởng của bà ra tới sát bên mình của Ðổng Uyên Như thì bà ta ý thức ngay cái lợi hại của hai cánh tay đến rộng của cô bé mà từ nãy giờ bà ta cứ khinh thường. Ba ngọn chưởng thế mạnh như thế mạnh như ba thác nước từ cao đổ xuống, thế mà khi gặp hai ống tay đến rộng của Ðổng Uyên Như là chợt tan vào không khí, y những con trâu nắn bầng đất rồi đem thả xuống bùn.

Không thấy Ðổng Uyên Như dùng sức, cũng như không thấy dùng chiêu thế gì đặc biệt cả, nhưng những ngọn chưởng của Quế Cô Bà lại bị hóa giải như không.

Quế Cô Bà trố mắt đứng trơ, sự kinh ngạc tột độ đã làm cho bà quên rằng mình đang lâm chiến.

Ðổng Uyên Như lạnh lùng :

- Quế tổng quản, xin bà cùng tiếp với tôi một chiêu nhé.

Hai ống tay rộng của nàng lại nhè nhẹ phất lên.

Giá như lúc ban đầu thì có lẽ Quế Cô Bà vừa đỡ vừa cười nhưng bây giờ thì khác, bà đã ngạc nhiên ngơ ngác.

Tuy nhiên không thể đứng trơ mãi được nên Quế Cô Bà đành phải vận dụng toàn thân công lực vung tay đón đỡ.

Bình!

Một tiếng dội rung rinh tòa đại sảnh, Quế Cô Bà hai chân không làm chủ được thân mình, bà ta loạng choạng thụt lui luôn năm sáu bước và một ngụm máu từ trong miệng ọc ra.

Hai tên tỳ nữ lật đật bước nhanh lên đỡ lấy Quế Cô Bà lui lại chỗ cũ.

Quế Cô Bà trợn trừng đôi mắt nhìn Ðổng Uyên Như, miệng bà ta lắp bắp :

- Tiên... Tiên Thiên Oai khí.

Bộ mặt của Ngư Mụ dài thêm ra nữa, những sợi tóc trắng thưa trên đầu như muốn bật lên, bà ta nhìn chầm chập vào mặt Ðổng Uyên Như.

- Này cô bé, ngươi học được một vài ngón nghề Ðông Hải, thế mà lại dám ngông nghênh trước mặt ta à? Ta cho mi biết, nếu hôm nay mà ta thả ngươi đi thì từ đây ta sẽ không còn chỗ đứng nào trong giang hồ nữa cả.

Ðổng Uyên Như thản nhiên :

- Tôi đến đây đâu có mang lòng mong chiến thắng đối với bà, nhưng vì tình thế buộc không đi không được, bà muốn gì cũng được chứ không cần nại lý do thể diện với giang hồ gì cả.

Miệng thì nói với Ngư Mụ nhưng lấy nàng lại chi về bên một ngọn chỉ phong xé gió vút ra, một vật xanh rờn bóng người rơi xuống đất.

Ðó là chiếc vòng ngọc màu xanh mà Xà Cô Bà thường đeo nơi cổ tay giống chiếc vòng cẩm thạch. Ðó là chiếc vòng hộ thân của bà ta, nó được xem như món võ khí cuối cùng để dùng khi gặp kình địch lợi hại. Mỗi khi sáp lại đến nơi thì chiếc vòng đó được tung ra. Có thể nói từ trước đến nay chiếc vòng đó rất ít được sử dụng, chỉ có một đôi lần trong đời, nhưng lần nào cũng đều lì thủ. Chính vì thế mà không một ai biết được chân tướng của chiếc vòng ấy cả, vì chỉ có một đôi người bị nó chạm vào thì sẽ tắt hơi không còn phân biệt được.

Trong khi Ðổng Uyên Như đang nói chuyện với Ngư Mụ thì Xà Cô Bà hạ thủ.

Nó là thứ ám khí sống cho nên bà ta không cần phải ném cũng không cần phải cởi ra, vì một khi bà ta cần sử dụng thì chiếc vòng ấy trở thành vật tự động.

Nó tự tháo khỏi tay và tự bay về hướng địch.

Khi nó bay ra thì không còn là chiếc vòng nữa vì nó là một con rắn lục xanh.

Ngọn chỉ của Ðổng Uyên Như chỉ đúng giữa mình con rắn.

Con vật văng lên và rơi xuống, thân hình nó bị đứt làm đôi.

Tia mắt như điện của Ðổng Uyên Như chiếu thẳng vào mặt Xà Cô Bà nhưng nàng lại nói với Ngư Mụ :

- Tại cái được gọi là Long cung này là chỗ chuyên đánh lén như thế hay sao?

Xà Cô Bà đánh đã không thắng địch mà võ khí độc nhất bị tiêu luôn, bà ta vừa tiếc vừa sợ, và nhất là đôi mắt của Ðổng Uyên Như càng làm cho bà ta thêm khiếp đảm, bà ta ú ớ nói không ra tiếng.

Ngay lúc đó, phía trước đại sảnh vụt có hồi chuông reo vang và tiếp theo là chín tiếng khánh rền vang.

Ngư Mụ trờn trừng đôi mắt :

- Các ngươi hãy còn có viện binh phải không?

Giang Hàn Thanh sửng sốt :

- Không, chúng tôi xuất phát từ Lưu Hoàng cốc đến đây và đã vào đủ mặt, không hề có người tiếp viện.

Ngư Mụ quay lại phía sau :

- Ngũ a đầu, ngươi ra lệnh cho Bàng đô thống hãy cho họ vào đây.

Yên Phi Quỳnh cúi đầu tuân lịnh bước nhanh ra phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.