Lưu Hương

Chương 75: 75: Tu Dưỡng Bản Thân Của Một Kẻ Ngạo Kiều




Cả hai bên lâm vào một khoảng thời gian im lặng rất quỷ dị.

Ông chú tuổi trung niên nói: "Ý kiến của Tiểu Nhật chúng tôi đã hiểu rồi! "
Dịch Bạch Đường thong dong: "Các người đi phỏng vấn người khác đi.

"
Ông chú tuổi trung niên: "! "
Ôi trời, gương mặt xinh đẹp thì cũng thôi đi, vậy mà còn cướp lời kịch của mình, tiết mục này còn làm được nữa không?!
Ông ta nhìn chàng trai xinh đẹp này không vừa mắt nên cũng chẳng buồn nói thêm lời khách sáo nào đã tức giận rời đi.

Dịch Bạch Đường quay trở lại phòng ăn của mình, trong tầm mắt quỷ dị của nhân viên, hờ hững tiếp tục công việc còn đang dang dở trong ngày.

Thời gian nhanh chóng trôi đến 9h tối!
Nửa giờ trước nhân viên và thực khách đã được thông báo nhà hàng hôm nay sẽ đóng cửa sớm hơn bình thường 30 để mọi người có thể sắp xếp thời gian hợp lý, rời khỏi cửa hàng trước 9h tối nay.

Ai cũng biết nguyên nhân là vì 9:30 tối nay sẽ bắt đầu chương trình Mẹ nuôi già!
Vừa đến 9:00, Dịch Bạch Đường đã cho đóng cửa nhà hàng, bỏ mũ và quần áo đầu bếp ra, sau đó còn đến nhà vệ sinh để soi gương, sau đó lựa chọn một vị trí trong phòng ăn có thể quan sát tốt ngồi xuống, một bên xem di động, một bên chờ tổ chương trình đến.

Trong lòng của nhiều nhân viên đang nghĩ:
Muốn ở lại phòng ăn cùng với bếp trưởng!
Muốn nhìn xem bên phía đối diện cuối cùng là có chuyện gì đã xảy ra!
Muốn nhìn rõ xem dưới vẻ ngoài đường hoàng trịnh trọng lạnh lùng của bếp trưởng nhà mình là suy nghĩ gì!
Sau đó, khi bọn họ chuẩn bị ôm suy nghĩ như vậy để ở lại thì đã bị quản lý nhà hàng đuổi về: "Được rồi, hiếm khi được nghỉ làm sớm, mọi người còn ở đây ầm ĩ gì nữa, tất cả nhanh về nhà ngủ đi!"
Công nhân viên: "Có chuyện hay mà! Quản lý, anh không muốn xem nhưng chúng tôi muốn!"
Quản lý nhà hàng liếc mắt một cái, hạ thấp giọng, nói thật lòng: "Thương tổng đã chỉ đạo từ xa, bảo mọi người nếu như không có việc gì thì về nhà sớm một tí, nếu như không đi nhanh sẽ bị trừ tiền một buổi tăng ca.

"

Mọi người lại càng không phục: "Dựa vào cái gì!"
Quản lý nhà hàng bình tĩnh: "Đi thì tăng một ngày lương tăng ca, cuối tháng sẽ kết toán.

"
Bởi vì liên quan đến quyền lợi tiền bạc, mọi người nhanh chóng tan tác như chim vỡ tổ.

Trong phòng ăn, Dịch Bạch Đường không phát hiện ra điều bất thường nào.

Hiện giờ đang cúi đầu, vậy mà vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng người nào trong phòng ăn nữa.

Hắn lại cúi đầu nhìn tin nhắn mình vừa gửi cho Thương Hoài Nghiên.

Còn chưa về.

Có lẽ đối phương còn đang ở trên đường.

Hắn lại đặt di động lên bàn, chậm rãi tặng cho mình một ly rượu màu hồng nhạt như má giai nhân rồi lại chậm rãi nhấp một ngụm, khi cảm xúc chua ngọt lạnh lẽo đi qua cổ họng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo ồn ào, tổ chương trình Mẹ nuôi già đã đến.

Tinh thần Dịch Bạch Đường run lên trong nháy mắt!
Bên trong hội trường ánh sáng đầy đủ, đến khi tất cả các bóng đèn được bố trí bên trên đầu cùng được thắp sáng, người dẫn chương trình ngồi trên một chiếc sofa màu sắc rực rỡ cùng với các vị khách quý cũng đã được sắp xếp xong vị trí.

Đôi mắt Dịch Bạch Đường sáng lên.

Hắn mở cửa lớn của nhà hàng Có Cây, lấy một chiếc ghế ra trước cửa, hai tay ôm ngực ngồi xem.

Mỗi một tập của Mẹ nuôi già đều được phát sóng trực tiếp tại hiện trường xảy ra vụ việc, tuy rằng vì hai yếu tố "Hiện trường" và "Phát sóng trực tiếp" nên đôi khi sẽ xảy ra vài việc bất ngờ phát sinh, thế nhưng cũng đã làm được nhiều năm như vậy rồi, coi như có "Bất ngờ" thì cũng coi như là một điểm đặc biệt của chương trình thôi.


Ví dụ như trong tập "Trượng phu chệch đường ray: Tôi và 99 người yêu của tôi", các cô vợ bị người đàn ông lừa gạt đã cùng nhau liên hợp lại đuổi đánh người đàn ông ngay trong chương trình, người chủ trì gặp phải cảnh tai bay vạ gió, thu hoạch được hai con mắt gấu trúc.

Lại ví dụ như trong tập "Anh em trong nhà nảy sinh mâu thuẫn với nhau: Anh trai, muốn nói yêu thương người thật không dễ gì", anh em ruột thịt vì 10 triệu tiền thừa kế tranh nhau quỳ xuống trước khán giả cả nước để khóc lóc kể lể cuộc sống khó khăn của mình, hi vọng đối phương giơ cao đánh khẽ, giao toàn bộ số tiền đó cho mình.

Cho nên không biết tập hôm nay chương trình sẽ thế nào.

Sau đó hai người tranh nhau nhận sai hay là vẫn lao vào đánh nhau? Hay là!
Bảo vệ duy trì trật tự ở hiện trường của Mẹ nuôi già giơ tay ra, "Cảm ơn mọi người, chương trình hiện tại sẽ phát sóng trực tiếp, cho nên mong mọi người chớ lên tiếng", tổ tiết mục dựng một hàng rào bảo vệ tạm thời ở bên ngoài, chính thức vòng trước mặt Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường mặt không cảm xúc quét mắt liếc qua bảng hiệu một cái.

Bắt đầu.

Trong lòng hắn xuất hiện một bong bóng nhỏ, bên trong bọt khí mang theo kích động.

Hắn biết quần chúng vây xem có thể kí tên mình ở trên bảng hiệu này, đợi đến cuối chương trình, trên bảng hiệu sẽ xuất hiện phần kí tên này ở mục ngoài lề.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, dự định kí tên là "Tiểu Nhật ở cách vách" lên đó.

Thế nhưng phần này đến trước mặt Dịch Bạch Đường lại yên lặng thu lại.

Dịch Bạch Đường: "?" Làm sao vậy?
Nhân viên phụ trách: "! " Áp lực thật lớn, thật sự không dám đưa cái này ra trước mặt cậu ta, nhìn cái bộ dạng khó chịu khi xem chương trình của chúng ta kia mà xem!
Đến khi nhân viên phụ trách phần kí tên kia mang theo bảng hiệu trở lại hiện trường, thời gian phát sóng cũng đã đến, dẫn chương trình của Mẹ nuôi già hướng về phía máy quay ra hiệu, phát sóng trực tiếp bắt đầu!
Âm thanh của người dẫn chương trình vang lên:
"Các vị khán giả yêu quý khỏe! Đây là tập 1125 của chương trình Mẹ nuôi già, có câu nói là họa vô đơn chí phúc bất trùng lai, ngày hôm nay thật sự còn có một chuyện lạ, hai cửa hàng lớn sát vách lại cùng bị người ta phá hoại trong cùng một thời điểm, hiện tại khắp nơi bừa bộn, khi bảo vệ của nơi này nhận được chuông cảnh báo vang lên đã lập tức tới hiện trường xem xét, câu đố ở đây là ai là hung thủ gây nên sự việc này! Tất cả những thứ này, rốt cuộc là vì lý do gì? Ngày hôm nay, chúng tôi xin mời đến nơi này hai ông chủ của hai cửa hàng này để làm rõ vụ việc "Hai cửa hàng cùng lúc gặp tai họa: Là duyên? Là kiếp? Là yêu? Là hận?"!

Trong lòng Dịch Bạch Đường vui vẻ sôi trào.

MC lại chuyển hướng đến hai vị trong cuộc đang ngồi trên sofa trước mặt: "Hai vị chính là chủ cửa hàng đúng không, tôi muốn hỏi hai vị! "
Ông chủ cửa hàng dụng cụ thể thao ngoài trời vung tay lên: "Không có cái gì hay mà hỏi, tiệm của tôi bị thành như thế là do ông ta đập, ông ta chính là thủ phạm!"
Ông chủ của cửa hàng giày chơi bóng lớn tiếng cười lạnh: "Ha ha, lúc tôi quay về cửa hàng của mình lại vừa vặn thấy ông đang lén lút đứng trong cửa hàng của tôi, chẳng lẽ là định giúp tôi trông cửa hàng chắc?!"
Trong lòng Dịch Bạch Đường lại tiếp tục kích động.

MC: "Hôm nay hai vị đều có phần kích động! Theo lý mà nói thì bà con xa không bằng láng giềng gần, tôi muốn hỏi, vì sao hai vị lại xảy ra mâu thuẫn đến mức muốn đập phá cửa hàng của đối phương?"
Cả hai ông chủ đều trăm miệng một lời: "Bởi vì ông ta làm người ta chán ghét!"
MC: "Hai vị! "
Hai ông chủ: "Ân oán giữa hai chúng tôi không nói được!"
MC: "Hai vị! "
Hai ông chủ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng tức giận chỉ tay về phía trước: "Tôi không muốn nói chuyện với ông ta, để chúng tôi nói chuyện với ông chủ đối diện!"
Ống kính cũng di chuyển theo hai ngón tay, thu hình ảnh của Dịch Bạch Đường đang ngồi ở cửa Có Cây vào trong.

Dịch Bạch Đường: Ồ?!
Phần kích động trong lòng hắn nháy mắt nổ tung, có phần khổ não, lại có phần vui vẻ!
Ở một góc nào đó tại hiện trường, phó đạo diễn cùng với đạo diễn chính đang cùng nhau quan sát phần kịch bản gốc của kì đặc biệt này và tình huống phát triển tiếp theo của kịch bản cùng với một vị khách quý.

Ông ta nhìn một lúc: "Phần phát triển có nhanh hơn so với định hướng của chúng tôi là do cậu bày mưu tính kế?"
Thương Hoài Nghiên ý tứ sâu xa: "Ha ha.

"
Ông ta lập tức cảm khái: "Bộ dạng của cậu thanh niên kia cũng khá tốt, là khuôn mặt của một minh tinh!"
Thương Hoài Nghiên dương dương tự đắc: "Ha ha.

"
Nhưng y lại chợt nhớ đến điều gì đó, không mấy vui vẻ: Bạch Đường chỉ nên để cho một mình mình ngắm thôi là được rồi, để cho nhiều người nhìn thấy như vậy làm gì chứ.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Thương Hoài Nghiên đã lấy di động ra gọi cho Dịch Bạch Đường một cuộc gọi.


Thật muốn biết vào lúc như thế này Dịch Bạch Đường sẽ chọn tiếp điện thoại của mình trước hay là trả lời câu hỏi của tổ tiết mục trước!
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng chuông quen thuộc đã vang lên từ chiếc di động đang được đặt trên bàn.

Dịch Bạch Đường ngẩn ra trước ống kính máy quay.

Phía trước là câu hỏi của tổ chương trình, phía sau là cuộc gọi của Thương Hoài Nghiên.

Hắn dừng lại khoảng 2", không nhìn vào ống kính mà quay đầu lại nhận điện thoại.

Hắn dường như hờ hững hỏi một câu: "Có chuyện gì?"
Thương Hoài Nghiên: "Bây giờ cậu đang làm gì?"
Dịch Bạch Đường lạnh lạnh lùng lùng nói, vô dục vô cầu: "Không làm gì cả, xem chương trình TV.

"
Thương Hoài Nghiên: "Vậy à.

"
Y lại đưa điện thoại đang kề sát lỗ tai lui ra một chút, hít sâu một hơi mới khống chế được giọng nói còn run rẩy của mình.

Nhìn thấy việc trước mắt cùng với nghe thấy câu trả lời trong tai giống như có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Chính là rung động như thế này lại khiến cho bản thân không kiềm chế nổi!
Bạch Đường lựa chọn mình!
Bạch Đường không chút do dự lựa chọn mình!
Thương Hoài Nghiên hoàn toàn bị cảm giác hạnh phúc đập cho ngất lịm!
Y cầm lấy di động, cách một nửa không gian của hiện trường, cứ như vậy nhìn chăm chú vào Dịch Bạch Đường, ánh mắt tràn ngập tình ý.

Dịch Bạch Đường cũng kiên trì chờ Thương Hoài Nghiên nói tiếp.

Về phần nhân viên của tổ chương trình đang bị kẹp giữa hai người: Hả, tôi khẳng định người này không thích chương trình của chúng ta!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.