Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 20: Dung nhập (Hòa tan)



Sau khi trở về từ Tuyết Sơn, cảm tình của hai người ngày càng thân mật. Vốn có dự định trở về quê của Tần Lâu ăn tết, thế nên lần này phải xử lý gấp rất nhiều công vụ, thường về phủ rất khuya. Ban ngày, Tần Lâu cùng với tiểu tư ra ngoài phố mua một số đồ cần thiết.

Mua rất nhiều quà mừng và lễ vật, đợi sắp xếp xong hết, giật mình nhìn lại, chỉ còn năm ngày nữa là sang năm mới.

Hai người dự định ngày thứ hai sẽ trở về, Tần Lâu đoán hôm đó Vinh Vương nhất định sẽ về sớm, thế nên ngồi đợi hắn về rồi mới cùng ăn. Thế mà đợi cho đến lúc trời tối hẳn, hắn vẫn không về, Tần Lâu cũng không ăn tối, liền mang theo chậu than, ngồi ở trong viện đợi hắn về.

Cho dù y ngồi rất gần chậu than cháy đỏ, vẫn cảm thấy được có chút lạnh lẽo.

Đợi một hồi lâu, đợi đến khi lửa trong chậu than cũng dần dần tàn lụi, tia nhiệt khí cuối cùng tán đi trong gió đông, Vinh Vương vẫn chưa về.

Trong lòng lo lắng an nguy của người kia, Tần Lâu đang định gọi một gã tiểu tư đi tìm hắn thì, đại môn Vinh Vương phủ đột nhiên mở rộng. Sau đó y nhìn thấy Vinh Vương cùng một người đã lâu không gặp.

Chính là Thanh Tuyền.

Hắn mặc cẩm y, đầu cài ngọc mạo, trong thoáng chốc, Tần Lâu nghĩ mình nhìn nhầm. Thế nhưng, y biết, đúng là hắn.

Hai người không phát hiện y đang ngồi đó, Thanh Tuyền đỡ lấy Vinh Vương dìu vào phòng, Tần Lâu tới gần, mới thấy Thanh Tuyền đang cẩn cẩn dực dực đỡ lấy hắn, Vinh Vương đang say rượu, hơn nửa người đều dựa cả vào ngực Thanh Tuyền.

Bọn họ vào phòng, Thanh Tuyền đặt Vinh Vương xuống giường, xoay người lại, liền bắt gặp Tần Lâu.

Hai người đều nở một nụ cười nhàn nhạt, Tần Lâu mở miệng trước: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Tới Tuyên Quốc, lấy Lạc Nhạn công chúa.” Đường nhìn của Thanh Tuyền không nhịn được, liếc về phía Vinh Vương: “Buổi chiều gặp hắn, hắn uống say. ”

Trái tim co rút lại, đau. Thế nhưng trên mặt Tần Lâu vẫn là nụ cười xán lạn: “Thái Tử phải trở về sao?”

Thanh Tuyền ngồi xuống bên giường, đưa tay, quyến luyến vuốt ve gương mặt Vinh Vương: “Không về, đêm nay ta sẽ ngủ đây.” Hắn nhìn Tần Lâu, chớp mắt: “Ngươi sẽ không để bụng a? Nói cho cùng, quan hệ của các ngươi là giả.”

Ngực khó chịu vô cùng, Tần Lâu mỉm cười, nói:” Vậy các ngươi nghỉ sớm một chút.”

Ra khỏi phòng, y thậm chí còn đóng cửa thay hai người họ.

Bầu trời bên ngoài rất đen, trong sân, ánh đỏ của đèn lồng le lói. Tần Lâu kéo chặt áo choàng, cũng không biết mình muốn đi đâu.

Hình như chỗ này, cũng không phải là nơi y có thể dừng chân.

Quay đầu, y thấy ánh nến trong phòng đã tắt.

Hai người đó, chắc chắn đang ôm nhau đi vào giấc ngủ a?

Lâu ngày gặp lại, Vinh Vương thấy hắn, chính là muốn lấy rượu cởi bỏ ân oán a.

Tần Lâu cười đến thê lương, dời bước đến chuồng ngưạ.

Đánh thức tiểu tư đánh ngựa, đem đồ đạc ban ngày đã sắp xếp ổn, chất cả lên xe, sau đó lên đường trở về quê.

Trên đường, rất yên lặng, Tần Lâu một mình dựa vào vách mã xa, nghe từng đợt từng đợt gió gào thét bên ngoài, khổ sở không gì sánh được.

Trở lại thôn nhà, là chuyện của buổi chiều ngày hôm sau, Tần Lâu nhìn vành mắt thâm quầng của người đánh xe, có chút hổ thẹn, thưởng bạc cho hắn xong, liền để hắn trở về Vinh Vương phủ.

Mang theo túi lớn bao nhỏ, Tần Lâu gõ cửa nhà. Người mở cửa chính là Tần Phụ, vừa thấy mặt y thì con mắt lão nhân gia liền trừng lớn, đợt đến lúc Tần Lâu gọi hắn một tiếng “đa”, lão nhân gia mới phục hồi được tinh thần, trong nháy mắt, mừng rỡ vô cùng.

Thấy Tần Phụ không có vác chổi lên đuổi đánh mình, trái lại nở nụ cười ấm áp mà mở rộng cửa, Tần Lâu nghi hoặc vô cùng, nhưng sau đó lập tức thoải mái, dù sao cũng là phụ tử, quả nhiên không giống người ngoài a.

Y tùy tiện ăn một chút cơm, sau đó uể oải về phòng nằm, không cho phụ mẫu có cơ hội hỏi han gì.

Giấc ngủ này, y ngủ cực kì bất ổn, trong mơ, lúc nào cũng hiển hiện tràng ảnh thân thiết của Vinh Vương cùng Thanh Tuyền ngày trước, Tần Lâu dù đang ngủ cũng thấy lòng khó chịu vô cùng.

Thời điểm tỉnh dậy, y vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bầu trời đã tối đen, bóng đêm vô tận lan tràn, phủ trùm lên mọi thứ, Tần Lâu nhìn thấy càng thêm chán nản.

Sau đó y nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, liền nhìn thấy Vinh Vương.

Y không biết hắn làm thế nào mà nói chuyện với phụ mẫu, chỉ biết lúc ăn cơm tối, bốn người họ ngồi ăn hòa hợp vô cùng, hai vị lão nhân gia nhìn hắn càng khiến Tần Lâu cảm thấy như đang nhìn con rể không bằng. Y vẫn muốn hỏi hắn vì sao lại ở chỗ này, thế nhưng tìm không ra cơ hội.

Nhãn thần Vinh Vương nhìn hắn ôn nhu như dòng thu thủy, gắp thức ăn, rót trà cho y, lúc y bị nghẹn lại vỗ vỗ vai giúp y thuận khí. Hai vị lão nhân gia nhìn mà tươi cười hớn hở, đối đãi Vinh Vương còn ân cần hơn đối Tần Lâu nữa.

Ăn cơm tối xong, Tần Lâu liền lấy cớ đưa Vinh Vương ra ngoài đi dạo một vòng, mới có cơ hội hỏi hắn cho rõ ràng.

Trên đường đi, rất ít người, Tần Lâu lưỡng lự một hồi, cũng không biết phải mở miệng thế nào. Vinh Vương liền cầm lấy tay y, mỉm cười nói: “Đa nương ngươi đúng là người tốt.”

Tần Lâu do dự thêm một lúc, cuối cùng nhịn không được mới hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

Vinh Vương liền kéo tay y, lôi vào một cái hẻm nhỏ, hẻm nhỏ tối đen, nhìn không thấy mặt người. Sau đó, hắn đẩy y vào góc tường, hai tay đỡ lấy, không cho y giãy dụa.

Sắc trời rất tối, thế nhưng Tần Lâu vẫn có thể thấy được nhiệt lượng thiêu đốt trong ánh mắt người kia.

“Vì sao bỏ ta ở lại, một mình về nhà?”

Tần Lâu không biết trả lời thế nào, mấp máy môi một lúc lâu, thế nhưng không nói được một câu hoàn chỉnh. Vinh Vương tức giận, không hơi sức mà kiên trì chờ đợi, hung hăng hôn lên môi y.

Lúc ban đầu, hắn rất hung hăng mà cắn xé bờ môi của Tần Lâu, thế nhưng thấy được trong mắt người kia hàm chứa tia ủy khuất, liền không đành lòng, bắt đầu ôn nhu mà hấp duyện. Tần Lâu dần dần nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi, cùng hắn dây dưa.

Ẩm ướt, nóng rực, Tần Lâu dần dần không kìm được mà rên rỉ.

“Ân…” Vinh Vương buông tha bờ môi y, trong mắt thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Ta vốn dĩ định nghiêm phạt ngươi một phen, thế nhưng đúng là không nhẫn tâm được.”

Tần Lâu trừng mắt nhìn hắn: “Chính ngươi chạy đi uống say còn đòi nghiêm phạt ta cái gì?”

“Vì sao bỏ lại ta, trở về một mình?” Hắn nhìn y, hỏi.

Tần Lâu cắn cắn môi: “Thanh Tuyền không phải đã tới rồi sao?”

“Tới thì liền đem giường nhường cho người khác?” Trong mắt hắn là lửa giận đùng đùng:”Ngươi coi ta là cái gì?”

“Hắn không phải là người khác, hắn là Thanh Tuyền.” Tần Lâu khẽ cúi đầu.

Vinh Vương nhìn y không dời mắt: “Ta không còn yêu hắn, đương nhiên sẽ không để hắn lại nằm trên giường của ta.”

Ngữ khí của hắn kiên quyết vô cùng. Thế nhưng, chính vì ngữ khí của hắn kiên quyết như thế, Tần Lâu lại càng khổ sở.

Bài xích cường liệt đến thế, có phải đang chứng minh, hắn cực kì để tâm đến người kia?

Bàn tay không bị áp trên tường, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, thanh âm của Tần Lâu cực kì mềm mại: “Sau này ta sẽ không bỏ ngươi lại nữa. Trừ khi ngươi không cần ta nữa.”

Thở dài một tiếng, Vinh Vương ôm lấy y: “Ngươi có biết, sau khi ta tỉnh rượu không nhìn thấy ngươi đâu, lòng có bao nhiêu sốt ruột. Hỏi người chăn ngựa mới biết, thì ra ngươi suốt đêm trở về nhà, thế nên ta vội đuổi theo.”

Trong ngực, một cỗ xúc động dâng lên. Tần Lâu nhẹ nhàng dụi dụi vào lòng hắn: “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không tới đây nữa.”

“Sao có thể không tới chứ? Ta còn lo lắng ngươi bị cha ngươi đánh chết a, thế nên vội vàng ra roi thúc ngựa chạy về đây.” Vinh Vương giả vờ tức giận.

Tần Lâu cười khanh khách: “Đa làm sao mà nỡ đánh chết ta? Thế nhưng ta còn thấy quái dị là sao hắn lại không đánh chết ngươi a. Lại còn đối xử với ngươi tốt như thế, ngô, chẳng lẽ là Vương gia liền được đãi ngộ đặc biệt.”

“Ta có là tên khất cái thì đa nương ngươi vẫn sẽ thích a. Toàn thân bản vương toát ra khí chất thiện lương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Vinh Vương càng nói càng khoái trá.

Tần Lâu cắn một ngụm lên cổ hắn: “Chưa thấy qua tên nào tự kỉ như ngươi.”

Vinh Vương nhe răng, không khách khí gì mà cắn lên cổ y.

Cắn tất nhiên là không dùng sức, không đau, nhưng đủ dấy lên dục hỏa của hai người.

Lưỡi rất nhanh, triền miên không dứt, nhiệt tình như lửa. Bàn tay xoa vuốt trên cơ thể đối phương.

Tần Lâu vô lực tựa vào tường, trong mắt mông lung một tầng hơi nước, thấy được động tác của Vinh Vương, y khẽ thì thầm: “Ân.. ở đây cũng được sao?”

“Ngô… Ta nhẫn không được…”

Tần Lâu cắn chặt môi, nỗ lực kiềm nén âm thanh ở trong cổ họng. Hẻm nhỏ mặc dù tối, thế nhưng cách đường lớn không xa. Ôm chặt lấy cổ hắn, từng đợt luật động tiến nhập của người kia, khiến Tần Lâu không tự chủ mà rên lên đầy kiều mị.

“Ngô… Ngọc…” Bên khóe mắt, nước mặt không kìm được mà chảy xuống, Tần Lâu có cảm giác, mình đang bay.

Hôn lên bờ môi y, trong mắt Vinh Vương hàm chưa ý cười: “Tần Tần, thoải mái không?”

“Ân..”

Mà hậu quả của “thoải mái”, chính là Tần Lâu chỉ có thể để Vinh Vương cõng về nhà ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.