Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 29: Hoan tiếu vãng tích



Buổi chiều, Tần Lâu sau khi ăn cơm xong rất ngoan ngoãn uống thuốc, trên mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười.Vinh Vương đứng một bên nhìn y, có chút đăm chiêu, thế nhưng cái gì cũng không hỏi.

Sau khi ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài thăm thú đế đô Dịch Quốc một vòng. Tần Lâu chạy ngược chạy xuôi, mua rất nhiều thứ linh tinh, dáng dấp tựa hồ như một hài tử nghịch ngợm. Sau khi trở về, tắm rửa sạch sẽ, y nằm ở trên giường, thảnh thơi cầm mấy thứ đồ đã mua lên ngắm nghía.

Vinh Vương đứng ở bên giường, nhìn bộ dáng thỏa mãn của y, sắc mặt có chút phức tạp.

Y, ngày hôm nay vui tươi như thế, là vì Liễu Mộng Túy sao?

Bọn họ lúc đó, rốt cục đã nói những gì có thể khiến y vui vẻ nhường này?

Vinh Vương đột ngột nghĩ ngực rất khó chịu, hắn giật mấy thứ đồ kia khỏi tay Tần Lâu, vứt lên bàn. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Lâu, buông màn giường xuống, hôn lên môi y.

Nụ hôn của hắn có chút chua xót, mang theo khát khao chiếm giữ. Mãi đến khi hai người gần như thở không nổi nữa, hắn mới buông y ra.

Trong ánh sáng mờ mờ, Tần Lâu thấy trong mắt hắn ái ý bị kiềm nén. Vuốt ve gương mặt hắn, Tần Lâu kinh ngạc hỏi: “Ngọc, ngươi làm sao vậy?”

Hắn ôm chặt lấy gương mặt y, trong giọng nói có chút đau đớn không che giấu được: “Ngươi…vẫn còn yêu hắn sao?”

Tần Lâu ngẩn người, chợt hiểu ra…hắn đang ghen. Kinh ngạc, sau đó y cười lớn, ôm chầm lấy hắn, xoay người, đẩy hắn xuống giường, đắc ý cười: “Ngươi đang vì ta mà ghen sao?”

Vinh Vương nhíu mày, trong giọng nói có chút chờ mong: “Giờ ngươi mới biết sao?”

“Ha ha, thì ra ngươi cũng biết ghen a.” Tần Lâu càng cười càng vui vẻ, cúi đầu, cắn một ngụm lên môi hắn, khẽ cười: “Chúng ta, cũng xem như huề nhau a. Ta ghen vì ngươi, ngươi cũng vì ta mà ăn một bình dấm chua.” Sau lại nói: “Thế nhưng, vì sao ngươi phải ghen a?”

Vinh Vương kéo y xuống: “Bởi vì ngươi hôm nay cực kì vui vẻ, so với trước đây ở chung với ta, vui vẻ hơn nhiều lắm.” Thở dài một hơi, hắn lại nói: “Ta nghĩ, là vì Liễu Mộng Túy.”

Tần Lâu cười chọc hắn: “Đúng là vì hắn.” Phát hiện cánh tay ôm mình có chút cứng lại, y hôn lên môi hắn một cái thật kêu: “Vốn dĩ, ta nghic rằng mình đã yêu ngươi, thế nhưng chắc vẫn còn một chút ái tình với hắn. Thế nhưng, hôm nay thấy hắn rồi mới biết, đã triệt để không yêu hắn nữa rồi.” Nhãn thần của y đột nhiên thấm đẫm thâm tình: “Hôm nay, hắn hỏi ta, có yêu ngươi không. Ta không chút do dự mà trả lời, là yêu. Còn là rất rất yêu ngươi.”

Khóe mắt Vinh Vương có chút ướt: “Tần Tần, ta cũng yêu ngươi.”

Y mỉm cười nhìn hắn.

“Hôm nay ta rất sợ, sợ mất ngươi. Bởi vì ngươi đã từng yêu hắn nhiều như thế. Hôm nay, khi gặp hắn, trong mắt ngươi còn ngập tràn bất định cùng khổ sở.” Vinh Vương ôm chặt lấy y.

“Đồ khờ.”

“Tần Tần, ta yêu nguơi.”

“Đồ Khờ!”

“Ta yêu ngươi…”

“Đồ khờ.”

“….”

“Đồ khờ này … Ta cũng yêu ngươi.”

Vinh Vương cười vô cùng rạng rỡ, thở dài một hơi. Vẻ mặt hắn cực kì thỏa mãn.

Hắn biết, hắn đang ôm trong tay bảo vật quý giá nhất cuộc đời, mãi không chia cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.