Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 107: Cô gái trong lòng hắn (4)



Lăng Nhất Phàm điềm đạm đưa tay ra bắt tay ông, lại nghe đạo diễn Trần nói, 'Lăng thiếu, chúng ta đang cần tìm nữ chính cho một đoạn quảng cáo, cảm thấy cô gái này thật sự rất thích hợp ... Ân, theo kinh nghiệm của tôi, rất dễ nổi tiếng! ... Vì vậy đang khuyên cô ấy diễn thử , xin Lăng thiếu đừng để ý!'

Lăng Nhất Phàm nhìn Lâm Y mỉm cười: 'Lâm Y, có hứng thú thử không?'

Lâm Y gượng cười, lắc đầu nói: 'Thôi đi, em không biết, cũng không có hứng thú ...'

'Nếu như Lâm tiểu thư đã không có hứng thú, vậy thì đừng thử nữa! Hai vị, tạm biệt!' Lăng Nhất Phàm cười, vẫy tay về phía hai người đàn ông sau đó khoác tay lên vai Lâm Y kéo cô rời đi.

Đi theo Lăng Nhất Phàm ra cửa công viên, Lâm Y vẫn trầm mặc không nói một lời, Lăng Nhất Phàm nhìn gương mặt có phần tái nhợt của cô, còn có đôi mắt thâm quầng kia, đáy lòng trào dâng lên một nỗi xót xa, hắn mỉm cười nhỏ giọng hỏi: 'Lâm Y, dạo này em có khỏe không?'

'Ừm ... còn khá ...' Lâm Y hàm hồ trả lời.

Lăng Nhất Phàm âm thầm nhìn như dò xét, một ngày cuối tuần như thế này, cô gái lại lang thang một mình trong công viên, vừa nhìn đã biết nhất định là có chuyện ... nhẹ thở dài một tiếng, Lăng Nhất Phàm thấp giọng nói: 'Vui vẻ lên đi ...'

'Ân!' Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lăng Nhất Phàm, thấy trong mắt hắn tràn đầy sự quan tâm, cô vội thu hồi tầm mắt, gượng cười: 'Em biết rồi!'

Nhất thời không biết nói gì, hai người lặng lẽ đi ra cổng công viên, Lâm Y ngừng bước, nhìn Lăng Nhất Phàm: 'Nhất Phàm, em phải trở về ...'

Lăng Nhất Phàm cũng dừng bước, nhìn gương mặt rõ ràng là gượng tươi cười của Lâm Y, thất lạc cùng đau lòng chớp mắt dâng tràn trong lòng, còn có một chút phẫn nộ: Lãnh Nghị, anh cướp đi Lâm Y, thế nào lại có thể để cô ấy yếu đuối bất lực thế này? Nếu như cô ấy là của tôi, nhất định tôi sẽ dùng tính mạng để yêu, để bảo vệ cô ấy ...

Bàn tay Lăng Nhất Phàm không tự chủ được duỗi ra nhẹ nắm lấy cánh tay Lâm Y, nhìn ánh mắt thât thần của cô, hắn nhẹ giọng nói: 'Lâm Y, nếu như em thật sự không vui thì cứ nói với anh ... Giờ phần lớn thời gian anh đều ở nước ngoài, nếu như em muốn ... lúc nào anh cũng có thể dẫn em đi ...'

Lâm Y nhẹ đẩy tay Lăng Nhất Phàm ra, khóe môi nhẹ câu lên: 'Anh yên tâm, em rất tốt ... tạm biệt, Nhất Phàm!' Giọng cô nhỏ dần rồi quả quyết xoay người đi về một hướng khác, vẫy một chiếc taxi rồi bước vào, khoảnh khắc mà cánh cửa xe taxi sập lại, nước mắt cũng bắt đầu tràn ra ...

Giờ cơm tối, trong phòng ăn Tương Mân và Lý Uyển đã ngồi vào vị trí, lát sau thân hình cao lớn của Lãnh Nghị cũng xuất hiện ở phòng ăn, hắn lẳng lặng ngồi xuống, lạnh nhạt nói: 'Dọn cơm!'

'Nghị nhi, Y Y không về ăn cơm sao?' Tương Mân nhìn vẻ mặt lạnh mạc của Lãnh Nghị, quan tâm hỏi, Lãnh Nghị chỉ nhẹ "ân" một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.

Lý Uyển chau mày, trong giọng nói tràn đầy bất mãn: 'Có thể vì nhà họ Lãnh chúng ta nối dõi tông đường là phúc phần của cô ta, tính tình như thế này còn muốn làm con dâu chính thức của nhà họ Lãnh sao? Nghị nhi, theo mẹ thấy, con vẫn nên chọn một người khác thôi!'

Gương mặt vốn lạnh mạc của Lãnh Nghị phút chốc trở nên âm trầm, hắn buông đũa xuống, tận lực khắc chế tâm tình của chính mình, để rốt cuộc không phát ra âm thanh gì ... nhất thời bầu không khí căng thẳng phủ trùm khắp phòng ăn.

Ai nấy đều không lên tiếng nữa, Lãnh Nghị ăn qua loa mấy miếng rồi buông đũa rời đi; Tương Mân và Lý Uyển đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghị, Lý Uyển có vẻ buồn bực, bà cũng buông đũa xuống, không còn tâm tư ăn cơm nữa.

Sóng mắt Tương Mân thoáng xao động, trầm ngâm giây lát rồi bà lên tiếng: 'Uyển nhi, xem ra Nghị nhi là thật lòng thích Lâm Y, đây là một chuyện tốt, nói không chừng vì thế mà Nghị nhi có thể bước ra khỏi sự ám ảnh của Hạ Tịch Họa, đây không phải là điều chúng ta mong muốn nhìn thấy nhất sao ...? Ta thấy, chúng ta đừng nên ép hai đứa nó quá ...'

Lý Uyển rũ mi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng 'ân' một tiếng, bà sớm đã nhìn ra Lãnh Nghị thích cô gái kia nhưng trong lòng bà vẫn luôn hy vọng có một ngày Lãnh Nghị sẽ cưới Từ Giai làm vợ, Từ Giai đơn thuần biết mấy, là đứa bé bà trông từ nhỏ đến lớn, tương lai nếu gả vào nhà họ Lãnh, chắc chắn sẽ luôn đứng về phía Lý Uyển bà ...

Trong phòng sách Lãnh Nghị đã mấy lần nhìn đồng hồ, chín giờ, Lâm Y vẫn còn chưa về, trầm ngâm giây lát, rốt cuộc Lãnh Nghị cũng cầm lấy điện thoại, ấn phím ...

Trong phòng bao của một hội quán karaoke, một đám thanh niên nam nữ đang hào hứng ca hát, khí thế ngất trời chỉ có Lâm Y là yên tĩnh ngồi đó, lẳng lặng nghe, xem, khóe môi câu lên một nụ cười yếu ớt, ngón tay thon dài của cô nhẹ nâng một chiếc ly chân cao, thỉnh thoảng đưa nó lên môi nhấp một ngụm, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng vì rượu ...

Tiếng chuông điện thoại Lãnh Nghị gọi đến chìm lỉm trong tiếng ca hát cùng tiếng nhạc ồn ào ...

Trong phòng sách Lãnh Nghị phiền chán đứng dậy, sau đó hắn bước ra khỏi phòng khách đi về phía ban công nhìn ra cổng chính, tầm mắt hắn rơi trên khung cửa sắt lạnh như băng kia, ngoài khung cửa sắt, thế giới một màu ảm đạm, xa xa là tiếng lá cây xào xạc, bóng đêm đã phủ khắp xung quanh ...

Lãnh Nghị lẳng lặng đứng đó như một pho tượng ...

Cũng không biết là qua bao lâu, ánh đèn pha của một chiếc xe taxi rọi đến rồi lặng lẽ dừng lại trước cổng, đáy mắt u ám của Lãnh Nghị thoáng chốc sáng lên, hắn thấy cửa sau xe mở ra rồi một bóng trắng nhỏ nhắn bước ra ... Ánh mắt Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa, khóe môi câu lên một nụ cười, hắn lặng lẽ đứng nhìn bóng trắng kia đi vào cổng lớn, qua bãi cỏ rồi bước vào trong biệt thự ...

Lúc Lâm Y đi vào đến phòng khách, Tương Mân và Lý Uyển đang ngồi nơi sofa, ánh mắt của hai người, ngay cả mắt của những người hầu đứng gần đó đều đồng loạt quét về phía Lâm Y. Cô thoáng ngẩn người, ánh mắt lướt qua hai người đang ngồi nơi sofa, gương mặt lộ ra một ý cười: 'Thực xin lỗi, cháu về trễ ...'

Thấy gương mặt Lâm Y đỏ ửng, đôi mắt có chút mờ mịt, rõ ràng là đã uống rượu, mắt Tương Mân thoáng tối lại, bà trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười, không lên tiếng ...

Riêng Lý Uyển thì mặt đầy mây đen, ánh mắt sắc bén mà đầy phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng của bà vang khắp gian phòng khách rộng lớn: 'Lâm tiểu thư, hiện giờ cô vẫn còn đang ở trong nhà họ Lãnh, xin cô vì danh dự của nhà họ Lãnh chúng tôi mà lo nghĩ nhiều một chút, như cô đi đến nửa đêm mới về, hơn nữa còn say sưa thế này, mang tiếng nhà họ Lãnh chúng tôi lắm!'

Nụ cười trên mặt Lâm Y đông lại, trên mặt màu đỏ ửng là do cả hơi men lẫn ngượng ngùng tạo nên, đúng vậy, cũng là cô không tốt, nếu như bộ dạng thế này mà để mẹ thấy được, nhất định mẹ sẽ rất đau lòng! Nghĩ đến đây, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt u ám của Lý Uyển, nhẹ giọng nói: 'Xin lỗi dì!'

'Xin lỗi? Xin lỗi có ích sao? Cô có biết hay không, trước khi sinh con là phải kiêng rượu, như cô thế này làm sao có thể giúp nhà họ Lãnh chúng tôi sinh con được chứ? ... Con cháu nhà họ Lãnh tuyệt đối là ưu sinh, không cho phép có chút sơ suất nào ...' Lý Uyển nhìn Lâm Y, nghiêm giọng chỉ trích.

Lâm Y thoáng chau mày, cô thầm cắn môi, nhưng vẫn đứng im nghe Lý Uyển giáo huấn, không cãi lại.

Chừng như bất mãn trước thái độ của Lâm Y, Lý Uyển nổi giận đùng đùng bồi thêm một câu: 'Cô nếu muốn ở nhà họ Lãnh được dài lâu thì phải ngoan ngoãn tuân thủ quy củ của nhà họ Lãnh, bằng không thì cứ rời đi ... Nghị nhi nhà chúng tôi muốn tìm, loại con gái nào mà không tìm được chứ? Chỉ bằng vào cô mà đã muốn trèo lên đầu chúng tôi ngồi rồi sao?'

Đáy mắt Lâm Y dần trở nên u ám, cô cắn chặt môi đến rướm máu ...

'Uyển nhi, được rồi, đừng nói nữa!' Tương Mân rốt cuộc cũng lên tiếng ngăn chặn cơn tức của Lý Uyển.

'Cháu lên lầu trước ...' Miệng Lâm Y vẫn còn mùi tanh của máu, cô nhàn nhạt thốt ra mấy chữ rồi cũng không nhìn Lý Uyển một lần mà cất bước đi thẳng lên lầu.

'Đứng lại' Lâm Y không thèm nhìn đến bà càng khiến Lý Uyển thêm tức giận, bà đứng bật dậy khỏi sofa đi đến gần thang lầu chỗ Lâm Y đang đứng. Lâm Y dừng bước nhưng vẫn không xoay người, giọng lạnh như băng mang theo vài phần tức giận của Lý Uyển vang lên sau lưng cô: 'Cô có tư cách gì đòi Nghị nhi cho cô danh phận? Muốn sinh thì sinh, không sinh thì cô cứ rời đi thôi ...'

'Dì à' Lâm Y đã nhịn đến không thể nhịn được nữa, cô rốt cuộc xoay lại nhìn thẳng vào Lý Uyển, môi nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, 'Cháu sẽ không đòi nhà họ Lãnh cho cháu danh phận gì cả ... Cháu đi, giờ cháu đi! Được rồi chứ?' Lâm Y nói rồi xoay người chạy nhanh lên thang lầu.

Chạy chưa được mấy bước Lâm Y ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang đứng nơi đầu cầu thang, mày nhăn tít lại, sắc mặt tối đen, đáy mắt một mản u ám, ánh mắt sắc như dao rơi trên mặt Lâm Y, rõ ràng những lời đối thoại vừa rồi nơi phòng khách hắn đều nghe rõ cả! Lãnh Nghị bước từng bước xuống thang lầu, đến trước mặt Lâm Y thì dừng lại, mắt vẫn ghim trên người cô, căn phòng khách rộng lớn thoáng chốc im lặng phủ trùm.

Y Y, em cứ như vậy buông tha cho anh sao?! --- Hắn ở trên lầu chờ thật lâu không thấy Lâm Y lên mới vội vàng xuống dưới lầu xem thử, kết quả là vừa đi đến cầu thang thì đã nghe những lời Lý Uyển nói với Lâm Y ...

Giọng Lý Uyển lại vang lên lần nữa: 'Nghị nhi, con cứ để cô ta đi đi ... con xem, tối nay cô ta uống bao nhiêu ...'

'Mẹ!' Lãnh Nghị ngắt lời Lý Uyển, giọng trầm thấp mà uy nghiêm, ánh mắt vẫn ghim trên mặt Lâm Y như cũ, Lâm Y tránh đi ánh mắt của hắn, rũ nhẹ rèm mi, lướt qua người Lãnh Nghị mà chạy vội lên lầu, bóng cô rất nhanh đã khuất sau ngã rẽ của thang lầu.

'Nghị nhi, con quá dung túng cô ta rồi!' Lý Uyển bực bội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.