'Mẹ!' Mặt Lãnh Nghị không chút biểu cảm nhưng giọng rất bình tĩnh nói: 'Con
hy vọng mẹ nhanh chóng trở về châu Âu, đừng xen vào chuyện tình cảm của
con nữa, chuyện của con tự con sẽ giải quyết!' Hắn xong cũng không nhìn
gương mặt tái nhợt của Lý Uyển, trên mặt bà còn có phẫn nộ lẫn thương
cảm, cứ thế xoay người sải những bước dài lên thang lầu.
Lãnh
Nghị đi thẳng đến trước cửa phòng Lâm Y mới dừng lại, do dự một lát rồi
hắn đưa tay đẩy cửa nhưng cửa không mở, rõ ràng là đã bị khóa từ bên
trong; Lãnh Nghị mím môi, chỉ đành đưa tay gõ cửa: 'Y Y, mở cửa đi!'
Trong phòng Lâm Y đờ đẫn kéo va li ra, mở tủ quần áo chuẩn bị đem quần áo bỏ
vào trong va li, nghe tiếng gọi của Lãnh Nghị, động tác trên tay cô
thoáng dừng lại, đôi mắt đen láy phiếm hồng, lùi lại mấy bước, mềm yếu
ngã xuống giường bất động, lẳng lặng nghe tiếng đập cửa.
Tiếng gõ cửa rốt cuộc cũng dừng lại, Lãnh Nghị lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng, đáy mắt một mảnh u ám, hắn chống một tay lên cửa, cúi đầu, mắt nhắm lại ...
Không biết từ lúc nào Tương Mân đã đứng bên cạnh Lãnh Nghị, bà đau lòng nhìn
vẻ mặt uể oải của cháu, từ hòa nói:l 'Nghị nhi, con về phòng nghỉ ngơi
trước đi, bà nội đến nói chuyện với Y Y ...'
Lãnh Nghị nhìn Tương Mân, từ trước đến giờ bà nội luôn là người hiểu hắn nhất, ba năm trước
cũng vậy! Lòng hắn bình tĩnh lại đôi chút, gật đầu với Tương Mân rồi cất bước trở về phòng ngủ của mình ở kế bên.
Tương Mân đưa tay gõ cửa, giọng hiền từ: 'Y Y, là bà nội, mở cửa cho bà nội, bà có chuyện muốn nói với cháu ...'
Lâm Y đang nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn rốt cuộc cũng giật giật, thoáng
chần chừ ... ngoài cửa lại vọng đến giọng của Tương Mân: 'Y Y, nghe lời
... con không muốn nghe chuyện xưa của Lãnh Nghị sao? Con không muốn
biết chút gì sao?'
Đáy mắt thoáng xao động, Lâm Y nhìn về phía cửa, rốt cuộc cũng đứng dậy đi ra mở cửa cho Tương Mân.
Lâm Y nhìn bà lão đứng ngoài cửa, vẻ mặt hiền hòa từ ái nhưng lại mang theo một khí thế cường đại bẩm sinh, cô nhẹ giọng gọi: 'Bà nội!' Sau đó lách mình sang một bên nhường Tương Mân bước vào.
'Ừ ...' Tương Mân
mỉm cười bước vào trong phòng, Lâm Y đóng cửa lại rồi bước sau lưng bà.
Tương Mân nhìn một vòng xung quanh căn phòng, ánh mắt rơi trên chiếc va
li để giữa phòng rồi lại nhìn sang gương mặt vẫn còn đỏ bừng của Lâm Y,
lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn kia đã có chút tiều tụy, bà chậm rãi
ngồi xuống sofa sau đó vỗ vỗ khoảng trống kế bên mình, 'Y Y, cháu qua
đây ngồi, bà nội có chuyện muốn nói với cháu!'
'Dạ!' Lâm Y ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống bên cạnh Tương Mân.
Tương Mân nhìn Lâm Y mỉm cười rồi chậm rãi nói: 'Y Y, ta nỏi cháu một câu, có phải là cháu thật lòng yêu Nghị nhi không?'
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, một lúc sau mới nhẹ giọng trả lời: 'Phải!'
Tương Mân lại cười nói tiếp: 'Ân, ta có thể nhìn ra, Nghị nhi cũng là thật
lòng thích cháu, ta nghe Trần quản gia cùng Lý Tân nói, từ sau khi có
cháu, tâm tình và tính cách của Nghị nhi rộng mở rất nhiều, cũng thường
thấy nó cười hơn ... Y Y, điểm này bà nội phải cảm ơn con, cảm ơn con đã lần nữa mang lại niềm vui cho Nghị nhi!'
Lâm Y ngẩng đầu nhìn Tương Mân, mấp máy môi nhưng lại chẳng thốt được câu gì.
Tương Mân nhìn cô, ánh mắt sâu xa: 'Nếu như hai người đều yêu thương đối
phương, vậy thì, nếu như Nghị nhi gặp phải một cửa ải không thể vượt
qua, con có tình nguyện hy sinh một chút lợi ích của mình, cùng nó vượt
qua cửa ải đó không?'
Cửa ải không thể vượt qua? Tim Lâm Y đập lỡ một nhịp, cô nhìn Tương Mân, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng vô cùng kiên
định: 'Bà nội ... con tình nguyện!' Cô đương nhiên sẽ không để Lãnh Nghị một mình đối mặt với cửa ải không thể vượt qua kia!
Ánh mắt
Tương Mân nhìn Lâm Y có chút thay đổi, theo kinh nghiệm của bà, cô gái
này không phải là đang diễn kịch, con bé thật lòng yêu Lãnh Nghị, yêu
một cách đơn thuần! Hài lòng vỗ nhẹ lên tay Lâm Y, bà cười: 'Hiện giờ,
Nghị nhi chính là đang có một cửa ải vẫn chưa thể vượt qua ...'
Đôi mắt Lâm Y thoáng lộ vẻ khẩn trương nhìn Tương Mân, đợi câu sau của bà ...
'Lúc Nghị nhi còn nhỏ đã gặp một cơn nguy hiểm, suýt nữa là mất đi tính
mạng, là một cô gái nhỏ cứu nó, tên cô bé là Tịch Họa, lúc đó Nghị nhi
đã hứa, sau này khi lớn lên sẽ cưới Tịch Họa đó làm vợ ... Khi hai đứa
trưởng thành, chính vào một đêm trước ngày đính hôn của hai đứa, không
biết vì lý do gì Nghị nhi và Tịch Họa cãi nhau một trận, Tịch Họa đau
lòng chạy ra khỏi nhà rồi bị xe đụng phải ... Nghị nhi vẫn luôn cảm thấy đó là lỗi của nó, từ đó về sau luôn sống trong nỗi áy náy!'
Lâm Y trợn to mắt nhìn Tương Mân, thần tình hết sức phức tạp, cô nhớ Lãnh
Nghị đã từng nói "nợ người ta một lời hứa", thì ra là chuyện này! Thì ra Tịch Họa đã từng cứu Lãnh Nghị!'
'Từ đó về sau Nghị nhi luôn cảm thấy mình vĩnh viễn nợ Tịch Họa một lời hứa, bởi vì như thế nên nó nói
sẽ không cưới vợ nữa ... Ba năm rồi, mãi cho đến khi gặp cháu nó mới có
lại nụ cười ...' Nói đến đây Tương Mân ngừng một lúc, nhìn Lâm Y, ánh
mắt sâu xa: 'Vì thế Y Y, nếu như cháu thật lòng yêu nó, cháu có thể hiểu cho nó, cùng nó vượt qua cửa ải này hay không?'
Thân thể Lâm Y
nhẹ run lên, cô cắn môi, tim đập dồn dập chừng như muốn vọt khỏi cổ
họng, cô thì thào: 'Lãnh Nghị ... trong lòng anh ấy nhất định còn yêu cô gái kia ... Tịch Họa!'
Nếu như trong lòng Lãnh Nghị vẫn còn yêu Tịch Họa như xưa, chuyện đó còng đáng sợ hơn chuyện danh phận gấp nghìn lần ...
Tương Mân mỉm cười nhìn Lâm Y, giọng bình thản: 'Ta chỉ biết, lúc ở bên cạnh
cô gái kia, Nghị nhi không cười nhiều như lúc ở bên cháu ...'
Bà
nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của Lâm Y lóe lên một tia hy vọng, lại
bồi thêm một câu, 'Y Y, bà nội mong có một ngày cháu có thể khiến cho
Lãnh Nghị quên đi lời hứa kia, đi ra khỏi nỗi ám ảnh, bà nội thật lòng
hy vọng cháu không chỉ là người vợ trên thực tế của Nghị nhi mà cũng là
người vợ trên danh phận của nó! Cháu phải tin tưởng chính mình, đừng dễ
dàng bỏ cuộc!'
Hàng mi dài của Lâm Y khẽ run lên, trầm mặc hồi
lâu cô mới nhỏ giọng nói: 'Bà nội, con sợ mình không có năng lực đó ...
Lãnh Nghị ở bên con, có lẽ thật sự là vì muốn kéo dài hương khói cho nhà họ Lãnh ...'
'Con bé ngốc, nếu như chỉ vì như thế, Nghị nhi còn
sợ không có người sao? Tình cảm nó dành cho cháu, chẳng lẽ cháu không
cảm nhận được sao?' Tương Mân vừa nói vừa đứng dậy, 'Hôm nay ta chỉ nói
mấy chuyện này với cháu thôi, tiếp theo phải làm gì thì cháu tự quyết
định lấy!' Bà vỗ nhẹ vai Lâm Y, 'Ta đi đây, hôm nay mệt rồi, phải nghỉ
ngơi!'
Tiễn Tương Mân ra cửa, bà chợt xoay người lại, chừng như
do dự một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: 'Y Y, có một số người chính là chờ
không kịp thấy cháu rời khỏi nhà họ Lãnh ... đừng dễ dàng trúng kế!' Bà
nói xong liền bước ra ngoài, chỉ lưu lại Lâm Y đang ngẩn người đứng đó.
Một lúc lâu sau Lâm Y mới hoàn hồn lại, cô chậm rãi trở lại trong phòng,
nhìn thấy chiếc va li bày trên đất nhưng không có tâm tư đi dọn dẹp, chỉ trầm mặc ngồi nơi sofa, nghĩ về những lời Tương Mân đã nói, phỏng đoán
tính chân thật của nó là bao nhiêu.
Lúc này cửa phòng bị đẩy nhẹ
ra, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, ánh mắt hắn nhìn
xoáy vào cô gái đang ngồi ngẩn người nơi sofa khi nhìn đến trên chiếc va li giữa phòng, ánh mắt kia dần trở nên u ám, hắn sải bước vào phòng,
khom người nhặt chiếc va li lên, đặt trở lại vào trong tủ.
Đóng
tủ lại, mắt người đàn ông quay trở lại trên người cô gái, thoáng ngập
ngừng rồi vẫn bước về phía sofa, chậm rãi ngồi xuống sát bên cạnh cô, cô gái vẫn ngồi nguyên tại chỗ không có chút phản ứng nào.
'Y Y!'
Người đàn ông đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, thấy cô không cự tuyệt, sự u ám nơi đáy mắt dần tan đi, ánh mắt dần trở nên nhu hòa,
hắn nhẹ giọng nói: 'Đừng giận mẹ anh!'
Hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, cô cắn môi, một lúc sau mới thấp giọng nói: 'Cũng tại em
không tốt, trễ như vậy mà còn ở bên ngoài uống rượu!'
Khóe môi
người đàn ông câu lên một nụ cười, 'Lần sau nếu muốn uống rượu thì phải
bảo anh, anh đi cùng em!', lúc này cô gái mới khẽ mỉm cười, hàng mi rũ
xuống; người đàn ông lén lút thở phào một hơi, sau đó cánh tay dài duỗi
ra kéo cô gái vào lòng, do dự một chút rốt cuộc cô gái cũng không cự
tuyệt, cứ thế yên tĩnh dựa vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông
cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô gái, bàn tay vỗ về nơi lưng cô, hai người cứ thế yên tĩnh ngồi, mấy ngày nay chiến tranh lạnh, giờ đột nhiên lại
thân thiết khiến mặt cô gái có chút đỏ, qua một lúc lâu sau cô mới yếu
ớt nói: 'Lãnh Nghị, là Tịch Họa cứu anh, co nên anh nợ cô ấy một lời hứa sao?'
Bàn tay đang vỗ vỗ lưng cô gái chợt ngừng lại, người đàn
ông dời mắt về phía cửa sổ, đáy mắt một mảnh thâm trầm, thấp giọng trả
lời: 'Ừ!'
'Vậy ... nói cho em ...' Cô gái ngẩng dậy, mắt nhìn
xoáy vào người đàn ông, màu đỏ trên mặt cô đã biến mất, thay vào đó là
nỗi lo lắng bất an, 'Anh đã từng rất yêu rất yêu cô ấy sao?'
Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, hắn nhìn cô gái, mím môi, nhàn nhạt nói: 'Ừ!'
Trái tim cô gái run lên, ngay cả giọng nói cũng phát run, cô nhìn chằm chằm
người đàn ông, nơi đáy mắt cuồn cuộn dâng lên nỗi thất lạc và lo lắng:
'Vậy ... anh ... giờ còn yêu cô ấy không?'
Trái tim cô gái run
lên, ngay cả giọng nói cũng phát run, cô nhìn chằm chằm người đàn ông,
nơi đáy mắt cuồn cuộn dâng lên nỗi thất lạc và lo lắng: 'Vậy ... anh ... giờ còn yêu cô ấy không?'
Ánh mắt người đàn ông càng trở nên
thâm thúy, hắn nhìn xoáy vào gương mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy kia,
ngón tay xuyên qua những sợi tóc dài mềm mại của cô, giọng thật nhẹ
nhàng: 'Y Y, anh chỉ biết, người hiện giờ anh yêu là em! Anh chỉ muốn
mỗi ngày đều được ở bên cạnh em!'
'Em ... không muốn chia sẻ tình yêu với người khác!' Hốc mắt cô gái phiếm hồng, giọng cũng trở nên
nghèn nghẹn: 'Lãnh Nghị, anh chỉ có thể yêu một mình em!' Lúc này cô gái rất bình tĩnh nhận ra, tình yêu quan trọng hơn danh phận!'