Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 111: Bức ảnh đáng ngờ (1)



Lúc này trong biệt thự của Lãnh Nghị mây đen vây kín ...

Tương Mân, Lý Uyển, Vương Khiết, Từ Giai, bốn phụ nữ ngồi vây quanh sofa, thần thái khác thường, trên bàn trà là mấy tờ báo, tiêu đề in đậm của tờ báo đập thẳng vào mắt: "Lộ diện tình mới của thiếu gia đa tình nhà họ Tương", "Nữ chính đóng quảng cáo của Tương thị bị đổi" ... Dưới tiêu đề là một số ảnh chụp, rõ ràng là chụp từ phía xa nhưng vẫn có thể thấy được, Tương Huy và Lâm Y thân thiết ngồi cạnh nhau trên bàn đu dây, nghiễm nhiên là một đôi yêu nhau, trước mặt hai người là một góc áo cưới, ngón tay Lâm Y đang lướt trên lớp voan của chiếc áo cưới đó ...

Nội dung của bài báo càng rõ nét, công tử ăn chơi Tương Huy, ngày hôm qua bị bắt gặp trong công viên cùng với tình mới, hai người cực kỳ thân mật cùng ngồi trên bàn đu dây, nghi ngờ là Tương thị muốn đổi nữ chính đóng quảng cáo của xí nghiệp mình ... càng khiến người ta không cần đoán chính là theo nguồn tin đáng tin cậy, tình mới của Tương thiếu chính là bạn gái chính thứ của thiếu chủ LS quốc tế, người mà một tháng trước mới công bố với công chúng ....

Tin tức như vậy đối với nhà họ Lãnh mà nói quả thực là sỉ nhục ... báo viết như vậy có khác gì nói bạn gái của thiếu chủ LS quốc tế bắt cá hai tay, khiến nhà họ Lãnh mất hết thể diện, hơn nữa đối tượng bắt cá hai tay lại là Tương Huy, người nổi danh là công tử ăn chơi, điều này càng khiến họ không có cách nào chấp nhận!

'Uyển, một cô gái mất đi cơ hội làm cô dâu, đau lòng, mất mát cũng là bình thường thôi, có lẽ là cô ấy tin nhầm lời đường mật của Tương Huy, nhất thời mê muội, ân, không phải bạn nói cô ấy đã uống rượu rồi mới về sao ... haizz, bạn đừng tức giận nữa!' Vương Khiết nói như an ủi.

Sắc mặt Lý Uyển tối sầm, vừa nghĩ đến chuyện hôm đó Lâm Y mặt đỏ bừng vì rượu trở về thì ra là cùng công tử ăn chơi Tương Huy cùng nhau là cơn tức của bà không cách nào tiêu tan được: 'Cô ta vốn không xứng với Nghị nhi nhà chúng ta! Cũng không có tư cách tiếp tục ở lại nhà họ Lãnh! Cứ tiếp tục thế này, mặt mũi của nhà họ Lãnh rồi sẽ bị cô ta bôi nhọ hết ... Uổng công Nghị nhi đối xử với cô ta tốt như vậy ...'

'Haizz, chuyện của Tương Huy kia mình cũng có nghe nói ít nhiều ...hắn sao có thể bì với Nghị nhi được chứ? Đúng là cách biệt một trời một vực mà! Lâm Y này thực cũng quá hồ đồ rồi, vì một cái danh phận mà lại như thế ...' Vương Khiết tỏ vẻ tiếc thay cho Lý Uyển.

'Nếu như anh Nghị thích con, con cũng không để ý đến danh phận gì, không có danh phận con cũng tình nguyện đi theo anh ấy!' Từ Giai ở bên cạnh bồi thêm, giọng điệu rõ ràng là mừng rỡ khi thấy người gặp họa ...

'Được rồi, đừng nói nữa, đợi haid đứa nó trở về rồi hẵng hỏi cho rõ!' Tương Mân chau mày.

'Mẹ!' Lý Uyển nhìn về phía bà, 'Chuyện này nhất định không thể tùy tiện cho qua ... phải răn đe cô ta một trận, nếu còn không được, cứ để cô ta rời khỏi nhà họ Lãnh thôi! Bằng không sau này thật sự không biết còn bôi nhọ nhà chúng ta đến đâu nữa!'

'Răn đe thì đương nhiên phải làm rồi, nhưng phải làm cho rõ tình huống trước đã!' Giọng Tương Mân đầy uy nghiêm.

Khi chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa biệt thự, Lãnh Nghị dắt tay Lâm Y nhanh chóng xuống xe ...

Quản gia vội chạy vào trong phòng khách báo lại: 'Thiếu gia và Lâm tiểu thư đã trở lại ...' Nghe vậy mọi người đều im lặng hướng mắt về phía cửa.

Lãnh Nghị và Lâm Y vẫn như cũ mười ngón tay đan nhau đi vào trong phòng khách, trên mặt hai người vẫn là nụ cười rạng rỡ nhưng khi họ nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người trong phòng khách cùng bầu không khí nặng nề, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, bước chân cũng dừng lại. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn sải những bước dài kéo tay Lâm Y đi về phía sofa, vừa đi vừa lên tiếng: 'Bà nội, mẹ, dì Vương ...'

Mọi người chỉ khẽ gật đầu lại không nói tiếng nào, bầu không khí thật nặng nề! Lãnh Nghị bình tĩnh kéo tay Lâm Y ngồi xuống sofa, ánh mắt sắc bén quét một vòng, nhàn nhạt hỏi: 'Xảy ra chuyện gì?'

'Nghị nhi, con tự xem mấy tờ báo hôm nay đi!' Lý Uyển là người đầu tiên lên tiếng, giọng lạnh như băng.

Mắt Lãnh Nghị và Lâm Y gần như đồng thời lướt qua mấy tờ báo, đáy mắt Lâm Y thoáng xao động, Lãnh Nghị cầm lấy tờ báo, lẳng lặng xe, Lâm Y cũng ngồi sát vào cùng xem ...

Tiêu đề, ảnh chụp ... mắt Lâm Y phút chốc trừng lớn, kinh ngạc nhìn kỹ, cô thế nào cũng không ngờ được hôm trước chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt một lần vậy mà lại bị suy đoán thành những chuyện nghiêm trọng như vậy, lại còn lên cả mấy tờ báo lớn của thành phố H! Cô thậm chí cho đến bây giờ mới biết, người thanh niên cứ luôn mồm gọi cô là "thiên sứ" tên là Tương Huy! Lòng người, sao lại hiểm ác đến như vậy?

Mắt Lãnh Nghị chỉ lóe lên một lần, biểu tình thâm trầm đoán không ra được đang suy nghĩ gì, hắn im lặng nhìn tấm ảnh chụp, trong ảnh tay Lâm Y đang vuốt ve làn áo, tuy biểu tình trên mặt cô gái nhìn không rõ ràng nhưng Lãnh Nghị chừng như có thể hình dung ra được cái cảm giác khao khát và hâm mộ đó ... lòng bắt đầu ẩn ẩn đau ...

'Tuy cô không gả vào nhà họ Lãnh nhưng Nghị nhi đã tuyên bố cô là bạn gái chính thức của nó, vì vậy tất cả những chuyện cô làm đều có ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Lãnh ... Sao cô có thể làm ra những chuyện bôi nhọ thanh danh nhà chúng tôi như thế?' Lý Uyển nhìn Lâm Y, vẻ mặt lạnh lùng, đến đây chỉ mới mấy ngày nhưng quả thực bà không có điểm nào vừa lòng với người bạn gái mà con trai mình chọn!

'Y Y, con giải thích đi!' Tương Mân cũng có chút không vui, bà nhìn Lâm Y, ngoài trừ Lãnh Nghị, ánh mắt của những người còn lại đều ghim trên người Lâm Y.

Lâm Y cắn môi, nhẹ giọng nói: 'Là thế này, cháu với người họ Tương này chỉ là tình cờ gặp mặt, anh ta muốn mời cháu làm nữ chính trong quảng cáo của anh ta, cháu ...'

'Ngẫu nhiên gặp mặt? Mời đóng quảng cáo? Vậy có cần thiết phải thân mật cùng ngồi trên bàn đu dây không? Cô có bao giờ nghĩ cho Nghị nhi không?' Lý Uyển ngắt lời Lâm Y, giọng thật nghiêm khắc, 'Hơn nữa, nhà họ Lãnh chúng tôi quyết không cho phép phụ nữ đi chụp quảng cáo gì đó! Đó là nghiêm cấm!'

'Cháu ...' Lâm Y nhíu mày, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nói: '... xin lỗi ...'

'Còn nữa, hôm đó cô ra ngoài uống nhiều rượu như vậy, có phải là cùng tên công tử ăn chơi đó hay không?' Lý Uyển hỏi riết không tha, giọng như là đang thẩm vấn.

'Không phải đâu dì, là cháu cùng những bạn học đi chơi ...' Lâm Y vội phân trần ...'

'Bà nội, mẹ ...' Lãnh Nghị đặt mấy tờ báo trở lại bàn trà, cướp lời Lâm Y, giọng thật bình thản: 'Chuyện này con cũng biết, là con để cho Y Y đi gặp Tương Huy bàn chuyện quảng cáo! Những bài báo này chỉ viết lung tung thôi!'

Hàng mi dày của Lâm Y chớp lên dữ dội, cô nhìn xoáy vào Lãnh Nghị, sườn mặt với những đường cong như đao khắc, mũi cô gái có chút ê ẩm, cô không ngờ vào lúc này Lãnh Nghị ngược lại không trách cô mà còn bao che cho cô, nên biết thường ngày người đàn ông này cao ngạo biết mấy!

Trong phòng khách phút chốc im bặt, tất cả ánh mắt đều quay sang Lãnh Nghị, bao gồm cả quản gia đang đứng đó và những người hầu sau lưng ông, ai nấy đều nhìn ra, thiếu gia là đang bao che cho Lâm Y! Bởi vì hôm trước, thiếu gia và Lâm Y còn đang trong chiến tranh lạnh ...

'Nghị nhi' Đáy mắt Vương Khiết thoáng qua vẻ u ám nhưng miệng vẫn mỉm cười, '... thật không ngờ con lại cởi mở như vậy, đồng ý cho Lâm tiểu thư đi chụp ảnh quảng cáo của người khác!' Bà đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "nhà người khác".

'Phải đó, Y Y thích chụp quảng cáo áo cưới, vậy cứ để cho cô ấy chụp thôi!' Giọng nói của Lãnh Nghị vẫn thật điềm tĩnh.

'Nghị nhi!' Lý Uyển chau mày, 'Con không thể dung túng cô ta như vậy!'

'Anh Nghị, chuyện này anh có lẽ là không biết, càng không thể nào là anh cho phép được!' Nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, Từ Giai rốt cuộc không nhịn được nữa, kêu lên.

Lãnh Nghị quét mắt về phía cô, ánh mắt dần tối lại, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh; 'Chuyện này anh có thể không biết, vậy chẳng lẽ em biết?' Câu nói này rõ ràng là mang một hàm ý khác!

Phòng khách lại rơi vào im lặng, ai nấy đều đã nghe hiểu ý của Lãnh Nghị, ánh mắt vốn đang nhìn về phía Lãnh Nghị rất nhanh đã chuyển sang Từ Giai, mặt cô thoáng đỏ lên, Lãnh Nghị vẫn tiếp tục nhìn cô như dò xét, ánh mắt đó thật có sức uy hiếp khiến Từ Giai hoảng hốt lên tiếng phân trần: 'Em làm sao biết được chứ!'

'Nghị nhi, con hiểu lầm Từ Giai rồi ...' Vương Khiết ngồi bên cạnh liền lên tiếng nói giúp con gái, bà mỉm cười, một lời hóa giải nguy cơ, 'Con cũng biết Từ Giai nó vẫn luôn thích con nên mới sốt ruột như vậy ... Con đừng để ý ...' Ý của bà rất rõ ràng, Từ Giai chỉ là bởi vì thích Lãnh Nghị cho nên mới sốt ruột đến nỗi nói lỡ lời! Thích một người không phải tội, đúng không?'

Lãnh Nghị lúc này mới cười nhạt một tiếng, lại nhìn sang Tương Mân và Lý Uyển: 'Bọn con mệt rồi, bà nội, mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi trước!' Hắn vừa nói vừa nắm tay Lâm Y đứng lên ...

'Nghị nhi, đợi đã!' Lần này là Tương Mân lên tiếng. Lãnh Nghị nghe vậy liền xoay lại nhìn Tương Mân, đợi bà nói tiếp.

Ánh mắt thâm thúy của Tương Mân rơi trên mặt Lãnh Nghị rồi chuyển đến Lâm Y, giọng uy nghiêm của một bậc gia trưởng: 'Chuyện này bất kể là Nghị nhi có đồng ý thật hay không, nhưng có một điều, hôm nay ta ở đây muốn nói rõ với mọi người chính là, sau này, quảng cáo những loại này, thân làm phụ nữ nhà họ Lãnh là không thể chụp ... đó là chuyện trong vòng giải trí! Không thể tiến vào cửa nhà họ Lãnh chúng ta được!'

'Cháu biết rồi, bà nội!' Lâm Y nhỏ nhẹ đáp lời, thực ra cô vốn chưa từng nghĩ chụp chiếu quảng cáo gì cả, nhưng lúc này cô không muốn giải thích nhiều, có nói thêm nữa cũng vô ích thôi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.